cha và đứa con không ruột thịt

Chương 10: Ngày đầu tiên làm “cha” thật sự


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, An tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Cậu bé hớn hở chạy xuống bếp, thấy Kiên đang vụng về chiên trứng. Áo sơ mi anh còn chưa kịp cài hết cúc, khói dầu mỡ bốc lên nghi ngút.

– Chú ơi… à không… ba ơi! – An gọi lớn.

Tiếng “ba” bật ra bất ngờ, khiến Kiên sững lại. Chiếc xẻng rơi xuống kêu keng một tiếng. Anh quay người, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của An.

– Con… gọi lại đi – Kiên khẽ nói, giọng run rẩy.

An cười tít mắt, nhảy chân sáo lại gần, ôm chặt anh từ phía sau:

– Ba!

Chỉ một từ thôi, mà ấm áp như sưởi cả căn bếp. Kiên nhắm mắt lại, trong lòng dâng trào một niềm hạnh phúc mà bao năm qua anh chưa từng nếm trải.

Ngày hôm đó, Kiên tự nguyện đưa An đến trường. Anh dắt tay cậu bé băng qua cổng, không còn né tránh những ánh nhìn tò mò. An tự hào khoe với bạn:

– Đây là ba mình!

Kiên nghe mà tim như thắt lại. Chẳng cần giấy tờ, chẳng cần huyết thống, chỉ cần ánh mắt tin tưởng kia – vậy là đủ.

Buổi tối, hai cha con ngồi học cùng nhau. An cặm cụi viết từng con chữ, thỉnh thoảng ngẩng lên hỏi:

– Ba ơi, cái này làm sao?

– Ba ơi, ngày mai con muốn mang bánh đi lớp…

Mỗi lần nghe tiếng “ba”, Kiên lại thấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Lạ vì đó là lần đầu tiên anh mang một danh xưng lớn lao đến vậy. Quen vì từ lâu, trong tim anh đã coi An là con.

Trước khi đi ngủ, An bỗng hỏi nhỏ:

– Ba ơi… ba có bỏ con đi không?

Kiên khựng lại, rồi ôm chặt lấy con trai:

– Không bao giờ. Từ hôm nay, ba sẽ là ba của con. Suốt đời.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng. Trong căn phòng nhỏ, một gia đình mới đã thật sự hình thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×