cha và đứa con không ruột thịt

Chương 11: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng thứ Hai, Kiên đưa An đến trường như thường lệ. Nhưng vừa tới cổng, An bỗng níu chặt tay anh, mắt lấp lánh lo âu.

– Ba… hôm nay con không muốn vào lớp.

Kiên cau mày:

– Sao vậy? Hôm nay có kiểm tra à?

An cúi đầu, lí nhí:

– Bạn trong lớp… hay trêu con. Nói con không có ba mẹ như người khác.

Tim Kiên chùng xuống. Anh chưa từng nghĩ, chuyện trưởng thành của An lại có những vết xước sâu như vậy.

– Vậy… con đã nói gì với các bạn chưa? – Kiên hỏi khẽ.

An lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Chiều hôm đó, Kiên đến gặp cô giáo chủ nhiệm. Ngồi trong phòng, anh nghe từng lời cô kể:

– Thực ra An học giỏi, ngoan lắm. Nhưng mấy đứa nhỏ vô tư, chúng nghe phong thanh chuyện gia đình, rồi trêu chọc. An thường chịu đựng, không nói lại.

Kiên im lặng rất lâu. Anh siết chặt bàn tay, lòng như có lửa đốt. Làm cha, không chỉ là cơm nước, mà còn phải bảo vệ con khỏi những tổn thương vô hình này.

– Cô yên tâm, tôi sẽ tìm cách… – Anh gật đầu.

Buổi tối, Kiên ngồi xuống bên giường, nhìn An đang ôm gấu bông, mắt đỏ hoe. Anh hít một hơi sâu, rồi nói:

– An này… con không cần xấu hổ. Con có ba, có mẹ. Và có một gia đình thật sự. Gia đình không phải lúc nào cũng bắt đầu từ máu mủ, mà từ tình thương.

An ngẩng lên, run run:

– Nhưng các bạn không tin…

Kiên khẽ xoa đầu cậu bé:

– Không cần các bạn tin, chỉ cần con tin. Chỉ cần con biết rằng ba sẽ không bao giờ bỏ con.

Ngày hôm sau, Kiên quyết định làm một việc chưa từng làm: anh xin phép cô giáo, đứng trước lớp để nói đôi lời.

– Chào các con, ba là ba của An. Có thể ba không sinh ra An, nhưng ba yêu thương An như con ruột mình. Thế nên, mong các con hãy đối xử tử tế với bạn ấy.

Lũ trẻ con ngơ ngác. Một vài ánh mắt tròn xoe, rồi dần gật gù. An ngồi dưới, trái tim bé nhỏ run rẩy. Lần đầu tiên, cậu thấy tự hào vì được gọi là “con”.

Tối hôm đó, An ôm lấy Kiên, cười tươi như nắng:

– Ba ơi… con thấy mình mạnh mẽ hơn rồi.

Kiên siết chặt vai con, khẽ mỉm cười. Trong lòng anh, một niềm kiêu hãnh ấm áp lan tỏa: “Đây chính là thử thách đầu tiên của người làm cha. Và anh đã không lùi bước.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×