cha và đứa con không ruột thịt

Chương 12: Bệnh tật bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày cuối thu, trời se lạnh. An vốn hay ốm vặt, lần này bị cảm sốt. Ban đầu chỉ là ho khan, sổ mũi, Kiên nghĩ chỉ cần uống thuốc là khỏi. Nhưng đến đêm thứ ba, cậu bé sốt cao, mặt đỏ bừng, người nóng ran.

Kiên hốt hoảng, bế thốc con lên, chạy vội đến bệnh viện gần nhất. Trên đường, An mê man, miệng gọi nhỏ:

– Ba… đừng bỏ con…

Tim Kiên như bị ai bóp nghẹt. Anh ôm chặt đứa trẻ trong vòng tay, vừa chạy vừa thầm nhủ: “Không ai được lấy con khỏi tay tôi. Không ai cả!”

Trong phòng bệnh, bác sĩ khám rồi kết luận:

– Cháu bị viêm phổi, cần nhập viện theo dõi ít nhất một tuần.

Kiên gật đầu lia lịa, đôi mắt đỏ ngầu vì lo lắng. Anh túc trực suốt bên giường bệnh, không rời nửa bước.

Đêm xuống, khi hành lang bệnh viện chỉ còn ánh đèn vàng leo lét, An sốt mê man, mồ hôi ướt đẫm trán. Kiên liên tục lau, cẩn thận đến từng cử chỉ. Mỗi tiếng ho của con, anh lại giật mình, tim đau thắt.

Có lúc, một y tá nhìn anh, khẽ mỉm cười:

– Anh chăm sóc cháu bé chu đáo thật. Con ruột à?

Kiên sững lại một giây, rồi đáp khẽ:

– Ừ… con tôi.

Chỉ ba chữ thôi, nhưng giọng anh chắc nịch. Trong khoảnh khắc ấy, chính anh cũng nhận ra – mình đã thật sự xem An là con trai ruột thịt.

Một buổi sáng, An tỉnh lại, giọng yếu ớt:

– Ba… ba không ngủ à?

Kiên cười gượng, mắt thâm quầng:

– Con ngủ yên thì ba mới yên.

An khẽ nắm tay anh, đôi mắt long lanh ướt:

– Ba ơi, dù sau này có chuyện gì, ba cũng đừng bỏ con nhé.

Kiên nghẹn ngào, gật đầu. Anh không hứa bằng lời, nhưng ánh mắt đã thay cho tất cả.

Một tuần sau, An dần hồi phục. Ngày xuất viện, cậu bé nắm chặt tay Kiên, như sợ rời ra là sẽ mất đi điểm tựa.

Đối với Kiên, quãng thời gian trong bệnh viện chẳng khác nào một cơn bão. Nhưng qua cơn bão ấy, anh càng hiểu rõ: tình cha con không phải là dòng máu, mà là từng giây phút kề bên, từng lần cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×