cha và đứa con không ruột thịt

Chương 14: Vết thương cũ của An


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, mưa phùn lất phất rơi ngoài hiên. Bầu trời xám đặc, mùi đất ẩm tràn vào qua khung cửa sổ hé mở. Kiên đang lúi húi sắp xếp lại tủ quần áo cho An. Anh muốn dọn dẹp một chút, cũng như kiểm tra xem quần áo con đã đủ ấm chưa khi tiết trời bắt đầu trở lạnh.

Anh lôi từng chồng áo sơ mi, từng chiếc quần nhỏ gọn ra, gấp lại ngay ngắn. An vốn tính gọn gàng, nhưng vẫn còn đôi chỗ vụng về, áo thun thì để lẫn với quần thể dục, vớ thì nhét vào tận góc. Kiên vừa gấp vừa mỉm cười, nghĩ bụng:

"Đúng là con nít. Nhưng mình cũng chẳng hơn gì, nếu không tập từ đầu thì chắc cũng luộm thuộm vậy thôi."

Khi kéo ngăn tủ dưới cùng, tay anh vô tình chạm phải một chiếc hộp giấy cũ kỹ, nắp hộp đã hơi sờn. Anh ngập ngừng vài giây. Không hiểu sao, một linh cảm lạ lùng khiến anh không thể bỏ qua.

Anh mở nắp hộp.

Trong đó không phải là đồ chơi, cũng không phải sách vở hay đồ lưu niệm, mà là những mảnh giấy vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì. Trên mỗi tờ giấy là hình ảnh một đứa trẻ đứng cô độc giữa căn phòng tối, xung quanh là bóng dáng hai người lớn quay lưng bỏ đi. Có một bức, đứa bé ngồi khóc, bên cạnh là dòng chữ nguệch ngoạc, méo mó như được viết trong vội vàng:

"Sao ba không ở lại? Sao mẹ không mỉm cười với con?"

Kiên sững người. Bàn tay cứng đờ, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.

Anh cầm tờ giấy lên, mắt dán chặt vào những đường nét thô sơ kia. Cảm giác nghèn nghẹn lan khắp cổ họng. Những nét chữ non nớt ấy như đang rạch vào tim anh từng nhát đau buốt.

Một tiếng động khe khẽ vang lên.

– Ba… – Giọng An vang lên từ cửa.

Cậu bé vừa đi học thêm về, tay còn cầm chiếc cặp sách. Khi nhìn thấy chiếc hộp mở tung trên bàn, khuôn mặt An lập tức biến sắc. Cậu hốt hoảng, lao vội đến, giật phắt tờ giấy khỏi tay Kiên.

– Ba… đừng xem… – Giọng cậu run run, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Kiên lặng người vài giây, rồi khẽ khàng đặt nắp hộp lại. Anh ngồi xuống, kéo ghế lại gần con trai.

– An… – Anh gọi, giọng dịu dàng. – Ba xin lỗi. Ba không cố ý xâm phạm. Chỉ là… ba tìm thấy thôi.

An cúi gằm mặt, đôi tay ôm chặt chiếc hộp vào ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, đôi môi mím chặt, như sợ chỉ cần mở lời thì nước mắt sẽ trào ra.

– Con không muốn… nhớ lại đâu… – An thì thào. – Con sợ nếu nói ra, người ta lại bỏ con đi nữa.

Câu nói ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim Kiên.

Anh ngồi sát hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con. An khẽ rùng mình, như thể chạm vào một vết thương chưa kịp liền sẹo.

– Nghe ba này, An. – Kiên hít sâu, giữ cho giọng mình thật trầm và chắc. – Ba biết, những điều con vẽ, những điều con viết ra… đều là nỗi đau mà con phải chịu một mình. Nhưng con à… con không cần phải giấu chúng đi. Không trước mặt ba.

An run lên, hàng mi rung bần bật. Nước mắt bắt đầu lăn dài, rơi xuống đôi bàn tay nhỏ.

– Con… con không muốn nhớ đến những ngày đó. Mỗi lần nghĩ lại, con thấy như có ai bóp nghẹt ngực mình. Con… sợ lắm.

– Ba hiểu. – Kiên khẽ gật đầu. – Nhưng con có biết không, giữ những nỗi đau đó trong lòng, giống như con ôm một viên đá sắc nhọn trong tay. Nó cứa rách da con, chảy máu, mà con lại không buông. Con chỉ càng đau hơn thôi.

An bật khóc nức nở. Cậu bé gục đầu vào ngực Kiên, giọng nghẹn lại:

– Nhưng nếu con nói ra… rồi một ngày nào đó ba cũng rời đi thì sao? Rồi con lại mất hết… Con không chịu nổi đâu.

Kiên ôm chặt lấy con, bàn tay to bè xoa nhẹ mái tóc mềm. Giọng anh run run nhưng đầy kiên quyết:

– An, nghe ba nói đây. Ba không phải là người đầu tiên con gọi là cha. Nhưng từ hôm nay, ba muốn là người cuối cùng. Dù có khó khăn gì, dù thế giới ngoài kia có ra sao, ba sẽ không đi đâu hết. Ba sẽ ở đây, bên con.

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh chăm chăm, như muốn tìm một kẽ hở trong lời nói ấy.

– Thật… thật chứ, ba? – An nấc lên.

– Thật. – Kiên gật đầu chắc nịch, không một giây do dự. – Ba không bỏ con đâu.

An òa khóc, nước mắt tuôn ra không kìm nổi. Cậu bấu chặt áo Kiên, bàn tay run rẩy níu lấy như sợ nếu buông ra, người trước mặt cũng tan biến mất.

Trong căn phòng nhỏ, tiếng nấc nghẹn của đứa trẻ hòa vào tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên. Cả hai cứ ôm nhau như thế, cho đến khi An dần lả đi vì mệt, đôi vai nhỏ thôi rung lên từng hồi.

Đêm ấy, lần đầu tiên sau nhiều năm, An ngủ yên trong vòng tay của một người lớn. Không còn giật mình, không còn mơ thấy bóng dáng quay lưng bỏ đi, không còn lẩm bẩm trong vô thức gọi ai đó trở về.

Còn Kiên thì không sao chợp mắt nổi. Anh nằm im, nhìn gương mặt khẽ nghiêng của con trai, hàng mi ướt còn vương giọt lệ khô.

Trong khoảnh khắc ấy, anh thầm hứa với chính mình:

"An, từ nay ba sẽ không để con phải gánh thêm một vết thương nào nữa. Dù quá khứ có để lại bao nhiêu sẹo, ba sẽ cùng con chữa lành."

Ánh đèn vàng hắt lên khung cửa, mưa ngoài trời vẫn rơi đều. Nhưng trong lòng Kiên, một ngọn lửa âm ỉ được thắp lên, ấm áp và kiên định hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×