Buổi sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, len lỏi trên từng ngón tay, đánh thức căn phòng vốn ngập trong mùi mưa ẩm đêm qua. Kiên mở mắt trước, ngồi dậy, cảm nhận hơi thở đều đều của An vẫn đang nép bên cạnh. Cậu bé ngủ ngon lành, đôi má hồng lên, hàng mi khẽ rung động theo nhịp mơ.
Kiên lặng lẽ nhìn con. Trong ánh sáng ban mai, cậu bé trông nhỏ bé đến lạ. Anh đưa tay khẽ gạt sợi tóc vương trên trán An, cảm giác như chạm vào một phần mong manh nhất của đời mình. Trong lòng anh, dâng lên một cảm xúc vừa ấm áp, vừa day dứt.
"Đứa bé này… đã chịu nhiều tổn thương hơn mình tưởng. Nhưng từ nay, sẽ khác. Mình phải là bờ vai cho nó."
An thức giấc khi Kiên đã chuẩn bị xong bữa sáng. Mùi trứng chiên, mùi cháo gạo nếp thơm phức tỏa khắp gian bếp. Cậu dụi mắt, tóc rối bù, lững thững đi ra, trông vẫn còn ngái ngủ.
– Ủa… hôm nay ba nấu hả? – An ngập ngừng hỏi, đôi mắt tò mò nhìn nồi cháo trên bếp.
Kiên bật cười, đưa muôi khuấy đều:
– Ừ. Ba học công thức trên mạng tối qua đấy. Không biết có ăn được không thôi.
An ngồi xuống bàn, vừa cười vừa lắc đầu:
– Con mà thành chuột bạch của ba rồi.
– Chuột bạch thì chuột bạch. – Kiên giả bộ nghiêm, múc cho con một bát đầy. – Nhưng ba thề lần này không cháy nồi, không đặc như hồ dán đâu.
An cầm thìa, nếm thử. Vị cháo ngọt dịu, mềm vừa miệng. Đôi mắt cậu sáng lên, rồi nhanh chóng cố che bằng cái nhăn mũi.
– Cũng… tạm được đó. – An nói nhỏ, nhưng khóe môi khẽ nhếch, để lộ sự hài lòng.
Kiên bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu con:
– Con trai ba khen là ba yên tâm rồi.
Câu nói ấy vô tình khiến tay An khựng lại. “Con trai ba.” Bốn chữ ấy vang vọng trong đầu, như một sợi dây chạm vào nơi sâu kín nhất. Trong khoảnh khắc, An chỉ im lặng, bưng bát cháo lên, ăn chậm rãi. Nhưng tim cậu lại đập mạnh, hơi ấm lan dần khắp lồng ngực.
Sau bữa sáng, Kiên chở An đến trường. Con phố quen thuộc đông đúc người xe, những tán cây còn vương sương sớm. An ngồi phía sau xe, ôm chặt cặp sách, thỉnh thoảng khẽ ngả người vào lưng Kiên. Anh cảm nhận được sức nặng nhỏ bé ấy, lòng dâng lên một niềm vui khó tả.
Trước cổng trường, An chần chừ một chút. Bình thường, cậu hay cúi gằm mặt, đi thẳng vào lớp để tránh ánh mắt của bạn bè. Nhưng hôm nay, có Kiên đứng cạnh, nụ cười dịu dàng, ánh mắt kiên định, An thấy mình không còn quá sợ hãi.
– Chiều ba đón nhé. – Kiên nói, giọng chắc chắn.
An gật đầu, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cậu vội quay đi, chạy nhanh vào lớp.
Buổi chiều hôm đó, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Khi An tan học, sân trường ngập nước. Học sinh chen chúc dưới mái hiên, mỗi đứa một chiếc ô, một giọng cười ríu rít.
An đứng nép vào góc, lòng chợt thắt lại. Trong ký ức, những ngày mưa như thế này, cậu thường chờ rất lâu nhưng chẳng ai đến đón. Có khi phải lủi thủi đội mưa về nhà, ướt sũng, lạnh run.
Nhưng hôm nay, giữa biển người, An nhìn thấy Kiên.
Anh đứng đó, áo mưa khoác sẵn, tay cầm thêm một chiếc ô nhỏ. Gương mặt ướt lấm tấm mưa, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ.
– An! – Anh gọi to, giọng át cả tiếng mưa rào.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim An run lên. Cậu chạy vội lại, nước mắt chẳng hiểu sao rưng rưng nơi khóe mi. Kiên đưa ô che cho con, bàn tay to bè đặt lên vai, kéo cậu vào vòng an toàn.
– Con ướt không? Lạnh không? – Kiên hỏi dồn, giọng đầy lo lắng.
An lắc đầu, nhưng sống mũi cay xè. Cậu nhìn lên người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy muốn nói ra một điều đã kìm nén rất lâu.
Miệng cậu mấp máy. Rồi bất chợt, từ sâu trong lồng ngực, một tiếng gọi bật ra, run rẩy nhưng dõng dạc:
– … Ba!
Tiếng gọi ấy vang lên, hòa vào tiếng mưa.
Kiên khựng lại. Anh nhìn chằm chằm vào con, đôi mắt mở to, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Anh tưởng mình nghe nhầm, nhưng An vẫn đang ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, môi run run lặp lại:
– Ba…
Chỉ hai tiếng thôi, nhưng chứa đựng tất cả sự tin tưởng, tất cả khao khát, tất cả sự đầu hàng của trái tim bé nhỏ từng sợ hãi, từng co cụm trong bóng tối.
Kiên thấy mắt mình nóng ran, nước mắt dâng lên lúc nào không hay. Anh cúi xuống, ôm chặt lấy con trai giữa cơn mưa, siết đến mức như muốn hòa làm một.
– Ừ… Ba đây, An. Ba ở đây. – Giọng anh nghẹn lại. – Con đã có ba rồi. Từ nay, con không phải sợ gì nữa.
Trên đường về, hai cha con chung một chiếc ô. An vừa đi vừa lí nhí:
– Hồi trước, con không dám gọi ai là ba cả. Con sợ… gọi rồi người ta lại bỏ con đi. Nhưng hôm nay… con không sợ nữa.
Kiên siết chặt tay con, lòng trào dâng niềm hạnh phúc lẫn xót xa.
– Cảm ơn con đã gọi ba. Từ nay, ba sẽ sống để xứng với tiếng gọi đó.
An mỉm cười, nụ cười trong trẻo hệt như ánh nắng xuyên qua màn mưa.
Đó là khoảnh khắc, không cần bất kỳ bằng chứng huyết thống nào, tình cảm cha con thật sự được gắn kết.
Tối hôm ấy, Kiên lặng lẽ đứng ngoài phòng An, nhìn cậu bé ngồi bàn học, miệt mài viết vài dòng nhật ký. Anh không nghe rõ chữ, chỉ thấy trên gương mặt con rạng rỡ một niềm an nhiên chưa từng có.
Và trong lòng Kiên, anh biết: một chương mới của cuộc đời cả hai vừa mở ra.