cha và đứa con không ruột thịt

Chương 16: Những ngày bình yên ngắn ngủi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày An cất tiếng gọi “Ba” thật sự, căn nhà nhỏ dường như bừng sáng hơn. Mỗi buổi sáng thức dậy, Kiên cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Không còn lặng lẽ cô độc, không còn những bữa cơm vội vàng chỉ có một người. Thay vào đó, trong gian bếp luôn vang tiếng trò chuyện, trong phòng khách luôn có bóng dáng một cậu bé cặm cụi làm bài tập, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười tươi.

Cả hai cha con đều như tìm thấy một phần đã thất lạc lâu ngày.

Một buổi tối, sau khi ăn xong, An lấy ra bộ cờ cá ngựa cũ mà cậu tìm thấy ở ngăn tủ.

– Ba biết chơi không? – An hỏi, đôi mắt sáng lên.

Kiên bật cười:

– Biết chứ, ngày xưa ba toàn thắng bạn bè trò này.

– Vậy nay con sẽ thắng ba. – An tuyên bố hùng hồn, ánh mắt rực rỡ.

Hai cha con ngồi bệt trên nền gạch, quân cờ lạch cạch va nhau. An cười giòn giã mỗi khi mình được đi bước dài, và cau có phụng phịu khi bị Kiên “ăn” về chuồng. Nhưng rồi khi ván cờ kết thúc, An bất ngờ ngẩng đầu, nụ cười nhỏ nhẹ:

– Con thích như vậy, ba ạ. Ngồi chơi cùng nhau.

Kiên thoáng lặng đi. Chỉ một câu nói giản đơn, nhưng anh nghe thấy trong đó có cả niềm khát khao, có cả nỗi thiếu hụt lâu nay của đứa trẻ. Anh khẽ xoa đầu con:

– Sau này, ba sẽ luôn chơi với con. Không chỉ cá ngựa, mà cả caro, cờ vua, thậm chí bóng đá, bóng rổ. Con muốn gì, ba cũng chơi.

An bật cười, đôi mắt cong cong:

– Ba mà chạy đá bóng chắc mệt xỉu.

– Này, đừng coi thường. – Kiên giả vờ nghiêm nghị, rồi cả hai lại phá lên cười.

Những ngày sau đó, cuộc sống trôi qua yên bình một cách hiếm hoi. Buổi sáng, Kiên dậy sớm nấu bữa sáng. An ngồi ở bàn, vừa ăn vừa kể về trường lớp, về những người bạn, về thầy cô. Thỉnh thoảng, cậu nhắc đến một vài chuyện không vui, nhưng lần này, thay vì im lặng chịu đựng, An đã có thể kể ra. Và mỗi lần như thế, Kiên đều lắng nghe chăm chú, đưa ra lời khuyên hoặc đơn giản chỉ là một cái ôm an ủi.

Ban đêm, khi An đã chìm vào giấc ngủ, Kiên thường ngồi lại bàn, đọc sách hoặc tra cứu trên mạng cách nuôi dạy trẻ. Anh biết mình đến với vai trò này muộn màng, nhưng không vì thế mà được phép làm hời hợt. An đã tin tưởng gọi anh là “Ba”, nghĩa là anh không thể phụ lòng.

Một buổi sáng cuối tuần, Kiên đưa An ra công viên. Bầu trời cao trong, nắng vàng trải khắp thảm cỏ. Những cặp cha mẹ khác dắt con đi dạo, những đứa trẻ cười vang khi chơi cầu trượt, xích đu.

An nhìn quanh, đôi mắt lóe sáng. Cậu kéo tay Kiên:

– Ba, mình đá bóng đi!

Kiên bật cười, gật đầu. Hai cha con lăn quả bóng nhỏ trên cỏ. Tiếng cười vang lên, hòa lẫn với tiếng gió thổi, tiếng chim hót. Lần đầu tiên sau bao năm, An cảm thấy mình cũng như bao đứa trẻ khác – có cha chơi cùng, có vòng tay an toàn để chạy về.

Khi cả hai ngồi nghỉ dưới bóng cây, An khẽ nói, giọng trong trẻo:

– Con thấy mình hạnh phúc lắm.

Kiên quay sang, nhìn con trai đang mỉm cười, đôi má ửng hồng dưới nắng. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được niềm an yên ngập tràn.

Thế nhưng, cuộc sống không bao giờ kéo dài mãi trong yên bình.

Một buổi chiều, khi hai cha con đang dọn dẹp nhà cửa, chuông cửa bỗng vang lên. Kiên mở cửa, thấy một người phụ nữ đứng đó – dáng vẻ quen thuộc đến mức anh khựng lại. Người phụ nữ ấy chính là Lan, mẹ ruột của An.

Ánh mắt An tròn xoe, bàn tay run run đánh rơi chiếc khăn đang cầm.

– Mẹ… – Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức như sợ chính mình nghe thấy.

Bầu không khí bình yên như vừa nứt ra một vết rạn.

Lan nhìn Kiên, rồi nhìn An. Trong đôi mắt bà, có gì đó phức tạp: chút áy náy, chút bối rối, nhưng cũng lấp ló sự kiên quyết.

– Anh Kiên… cho tôi gặp con một lát, được không? – Bà cất lời, giọng khàn khàn.

An lùi lại, ánh mắt hoảng hốt. Cậu bé bấu chặt tay áo Kiên, như một phản xạ vô thức tìm nơi nương tựa.

Kiên siết chặt vai con, tim đập mạnh. Anh hiểu, những ngày bình yên này… có lẽ chỉ là khoảng lặng ngắn ngủi trước một cơn sóng lớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×