Buổi chiều thành phố hôm ấy phủ một màu xám lặng. Bầu trời có vẻ nặng nề, gió hun hút thổi qua hàng cây bằng lăng ven đường, cuốn theo từng chiếc lá tím rụng xuống lác đác. Trong ngôi nhà nhỏ nơi cuối con phố, Trung Kiên vừa dọn dẹp phòng khách vừa nghĩ đến Minh An. Thằng bé hôm nay đi học về trễ, có lẽ đang tham gia buổi tập văn nghệ ở trường. Anh vốn không hay quan tâm đến những hoạt động ấy, nhưng từ khi gắn bó với thằng bé, mỗi điều nhỏ nhặt liên quan đến nó cũng khiến anh lưu tâm.
Anh dọn xong bộ ấm chén thì nghe tiếng gõ cửa. Ban đầu, anh nghĩ là hàng xóm, hoặc thằng bé về nhà quên chìa khóa. Nhưng khi cánh cửa mở ra, anh thoáng chết lặng.
Người phụ nữ đứng trước mặt anh, gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa cách lạ thường.
Ngọc Mai.
Mái tóc dài từng là niềm say mê của tuổi trẻ anh, nay được cột gọn sau gáy, vài sợi rối bay lòa xòa. Đôi mắt ấy vẫn đượm buồn như ngày nào, nhưng giờ ánh lên một thứ quyết liệt khó tả.
“Anh Kiên…” – giọng cô run run, vừa như mong đợi, vừa như e dè. – “Lâu rồi nhỉ?”
Kiên bất động vài giây. Hơi thở anh khựng lại. Cổ họng nghẹn đắng.
“Em… về rồi sao?” – cuối cùng, anh thốt ra được mấy chữ ngắn ngủi.
Mai gật nhẹ, bước vào nhà. Ánh mắt cô quét qua từng đồ vật, rồi dừng lại nơi bức ảnh Minh An trên kệ sách. Một thoáng run rẩy hiện lên nơi khóe miệng.
“Con trai…” – Cô khẽ thì thầm, như nói với chính mình.
Kiên nhíu mày, chặn lại cảm xúc đang dấy lên trong lòng. Anh nhớ rõ ràng cái ngày Mai rời đi, để lại đứa bé mới sáu tuổi cho anh chăm sóc với lý do “không thể tiếp tục”. Anh đã từng căm hận, từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ tha thứ. Nhưng giờ đây, khi Mai đứng trước mặt, lòng anh lại rối tung.
“Em đến… để làm gì?” – Anh hỏi, giọng trầm và nặng.
Mai ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ:
“Em muốn gặp An. Em nhớ con. Thời gian qua… em đã quá tệ. Nhưng giờ em trở về, em muốn bù đắp. Em biết, anh có quyền giận, có quyền không tha thứ. Nhưng xin anh cho em một cơ hội.”
Không khí trong phòng lặng như tờ. Kim đồng hồ tích tắc, nghe rõ từng nhịp.
Tiếng cổng mở vang lên. Minh An chạy vào, tay còn cầm tập vở, áo đồng phục vương mồ hôi. Thằng bé định reo lên “Ba Kiên ơi, con về rồi!”, nhưng vừa bước vào phòng khách, nó sững người. Đôi mắt tròn xoe nhìn người phụ nữ xa lạ mà lại quen quen.
“An…” – Mai nghẹn giọng, nước mắt rưng rưng. – “Con trai…”
Thằng bé lùi lại nửa bước. Ánh mắt nó nghi hoặc, xen lẫn cảnh giác. Nó quay sang nhìn Kiên, như chờ một lời giải thích.
Kiên hít một hơi thật sâu, lòng ngổn ngang. Anh không biết phải nói gì, không biết nên kể cho An nghe thế nào về người mẹ đã rời bỏ nó suốt bao năm. Nhưng trước ánh mắt trong veo kia, anh buộc phải mở lời:
“An, đây là… mẹ của con.”
Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng chìm vào im lặng. Minh An chớp mắt liên hồi, rồi quay sang nhìn Mai. Đôi môi nó mấp máy, nhưng không phát ra tiếng. Cuối cùng, nó buông một câu nhỏ xíu:
“Mẹ… thật sao?”
Nước mắt Mai lăn dài. Cô nhào tới, định ôm lấy con. Nhưng Minh An lùi ra sau, né tránh. Thằng bé ôm chặt tập vở vào ngực, như một tấm lá chắn.
“Con… không tin. Mẹ đã bỏ con…” – Giọng nó lạc đi, khàn đặc. – “Nếu là mẹ, sao bây giờ mới về?”
Lời nói ngây thơ ấy như lưỡi dao cứa vào tim cả hai người lớn. Kiên siết chặt bàn tay, còn Mai thì run rẩy, ngồi thụp xuống, nhìn con trong bất lực.
Tối hôm đó, bữa cơm trong nhà trĩu nặng. Mai ngồi một bên, gắp thức ăn cho con nhưng Minh An chỉ lặng lẽ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống. Thằng bé nhìn Kiên nhiều hơn, né tránh ánh mắt người mẹ.
Sau bữa ăn, An vào phòng học. Kiên và Mai ngồi lại nơi phòng khách. Không gian nồng nặc sự im lặng khó chịu.
“Anh Kiên…” – Mai lên tiếng trước, giọng run rẩy. – “Em biết con chưa thể tha thứ. Nhưng em sẽ cố gắng, dù chậm rãi, em vẫn muốn con chấp nhận em trở lại.”
Kiên nhìn cô chăm chăm:
“Mai, em có biết những năm qua nó sống thế nào không? Có biết đêm nào cũng ôm gối khóc, hỏi ‘mẹ đâu’? Có biết tôi phải dỗ nó ra sao khi nó bị bạn bè trêu là không có mẹ? Em bỏ đi, rồi giờ trở về, nghĩ rằng chỉ cần một tiếng xin lỗi là đủ sao?”
Giọng anh gắt gao, nhưng đôi mắt lại ánh lên một nỗi đau sâu kín.
Mai cúi gằm, bàn tay run rẩy siết chặt nhau. Cô thốt lên trong nước mắt:
“Em sai rồi… Nhưng em thật sự muốn làm lại. Xin anh, hãy cho em cơ hội để ở bên con. Dù em phải chịu sự ghét bỏ của nó, em vẫn muốn bù đắp.”
Kiên trầm ngâm. Trái tim anh giằng xé. Một bên là quá khứ đầy thương tổn, một bên là sự thật rằng Minh An cần mẹ. Anh không muốn thằng bé lớn lên trong nỗi thiếu thốn tình mẫu tử.
Cuối cùng, anh buông một câu ngắn:
“Quyết định không phải của tôi. Nó thuộc về An. Nếu nó đồng ý, em có thể ở lại. Nếu không, em đừng ép buộc.”
Đêm khuya. Minh An ngồi bên bàn học, ánh đèn vàng hắt xuống trang vở. Thằng bé không viết gì, chỉ chống cằm nhìn ra cửa sổ. Trong đầu, bao nhiêu câu hỏi xoay vòng: Tại sao mẹ rời đi? Tại sao giờ mẹ trở lại? Có phải mẹ thương mình thật không?
Thằng bé nhớ những ngày bé xíu, từng ngồi trong lòng một người phụ nữ có mùi hương hoa nhài dịu nhẹ, từng được hôn lên trán trước khi ngủ. Ký ức ấy mờ nhạt, nhưng không hề mất.
Cánh cửa khẽ gõ. Mai bước vào, mang theo một cốc sữa ấm. Cô đặt cốc xuống bàn, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh, giữ khoảng cách.
“An…” – Giọng cô rất khẽ. – “Mẹ xin lỗi. Mẹ biết con chưa tha thứ. Nhưng mẹ sẽ không bỏ con nữa. Dù con có ghét mẹ, mẹ cũng sẽ ở đây, chờ đến khi con chịu gọi mẹ một lần.”
Thằng bé im lặng. Bàn tay nó khẽ run, nhưng đôi môi vẫn mím chặt.
Mai cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc con. Một giọt nước mắt rơi xuống trang vở trắng tinh.
Minh An khẽ nhắm mắt, lòng vừa rối bời, vừa đau, vừa… có chút ấm áp khó gọi tên.