cha và đứa con không ruột thịt

Chương 18: Khoảng cách mong manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ, rọi xuống căn phòng nhỏ nơi Minh An vẫn còn cuộn tròn trong chăn. Thằng bé vốn hay dậy sớm, nhưng từ hôm qua, từ lúc mẹ bất ngờ trở về, giấc ngủ của nó chẳng còn bình yên. Cả đêm trằn trọc, lúc thì nhớ lại những lời hứa cũ, lúc thì nghe văng vẳng trong tai câu nói “mẹ xin lỗi”.

Tiếng chén bát lách cách vang lên từ nhà bếp. Bình thường, đó là âm thanh quen thuộc của Trung Kiên khi chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hôm nay, xen lẫn là một giọng nữ khe khẽ ngân nga. Minh An chớp mắt, tim đập nhanh hơn. Nó biết, người phụ nữ ấy đang ở ngay ngoài kia.

An kéo chăn trùm kín đầu, như muốn trốn đi. Nhưng vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

“An ơi, dậy ăn sáng nào con.”

Giọng mẹ.

Thằng bé nín thở. Lâu rồi nó không nghe từ “con” phát ra từ giọng nói ấy. Âm thanh vừa ngọt ngào vừa lạ lẫm, làm trái tim nhỏ bé rối tung. Nó không trả lời, chỉ vùi mặt vào gối.

Cửa mở khẽ, Ngọc Mai bước vào. Cô ngồi xuống mép giường, ánh mắt đầy ân cần. “Con trai… dậy đi, mẹ làm bánh mì ốp la mà con thích.”

Minh An khẽ quay người, đôi mắt mở to. Nó nhớ mang máng hồi bé từng được mẹ làm cho món đó, nhưng ký ức mờ nhạt lắm. “Con không đói.” – Nó lầm bầm, giọng gắt gỏng.

Ngọc Mai chới với. Cô muốn vươn tay vuốt tóc con, nhưng rồi dừng lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung. Cô nuốt nghẹn, mỉm cười gượng gạo: “Vậy… mẹ để trong bếp nhé, khi nào con muốn thì ăn.”

Cô đứng lên, bước ra ngoài, bóng lưng nhỏ bé và buồn bã.

Trong bếp, Trung Kiên ngồi chờ, ánh mắt lạnh lùng dõi theo từng hành động của Mai. Anh nhìn thấy rõ sự lúng túng của cô, sự cố gắng nhưng bất lực.

“Em càng vội vàng, nó càng lùi xa.” – Kiên buông một câu.

Mai thở dài, chống tay lên bàn: “Em biết… Nhưng em sợ, nếu em không làm gì, nó sẽ mãi mãi xa cách em.”

Kiên im lặng. Anh không bênh vực, cũng chẳng trách móc. Thật ra, trong lòng anh cũng rối ren. Một phần anh muốn An được yêu thương đầy đủ từ cả cha lẫn mẹ, nhưng một phần khác lại sợ thằng bé sẽ tổn thương thêm lần nữa. Khoảng cách ấy – giữa An và Mai, và cả giữa anh với Mai – mỏng manh như sợi chỉ, dễ đứt bất cứ lúc nào.

Ở trường, Minh An trở thành tâm điểm chú ý. Một vài bạn cùng lớp vô tình hỏi:

“An ơi, hôm qua tớ thấy mẹ cậu đón cậu à?”

Minh An khựng lại. Thằng bé không biết nên trả lời thế nào. Mẹ ư? Mẹ đã bỏ nó suốt bao năm, giờ mới quay lại, có thật sự là mẹ không? Nó chỉ mím môi, lắc đầu, chạy nhanh vào lớp.

Trong giờ học, nó chẳng tập trung nổi. Hình ảnh mẹ hôm qua, lúc ngồi khóc, lúc cầm cốc sữa run rẩy, cứ hiện ra trong đầu. Nó vừa muốn lại gần, vừa muốn xua đi. Trái tim non nớt không biết phải chọn con đường nào.

Cô giáo nhận ra sự khác lạ của An, bèn hỏi han. Nhưng thằng bé chỉ cười gượng, “Con mệt thôi ạ.”

Buổi chiều, khi An vừa bước vào cổng, Ngọc Mai đã đứng chờ. Cô giơ tay, cười rạng rỡ:

“Con về rồi! Hôm nay mẹ nấu canh chua cá mà hồi nhỏ con từng thích.”

An dừng lại, ánh mắt thoáng dao động. Trong sâu thẳm, ký ức món ăn ấy vẫn còn, mùi thơm thoang thoảng khiến bụng nó kêu lên. Nhưng nó không biểu lộ, chỉ gật đầu nhẹ rồi lách qua người mẹ, chạy thẳng vào phòng.

Mai đứng khựng lại, nụ cười tắt dần.

Trung Kiên nhìn cảnh ấy từ xa. Anh bước đến, giọng điềm tĩnh:

“Đừng ép. Nó cần thời gian. Nếu thật sự muốn được gọi là mẹ, hãy kiên nhẫn.”

Mai quay sang, đôi mắt đỏ hoe:

“Anh Kiên… Anh có tin em không? Tin là lần này em sẽ không bỏ đi nữa?”

Câu hỏi ấy khiến Kiên nghẹn lời. Anh không thể trả lời ngay. Trong lòng anh còn quá nhiều vết thương chưa lành. Niềm tin – một khi vỡ – đâu dễ hàn gắn.

Đêm xuống. Minh An ngồi học bài, nhưng mắt cứ dõi về phía cửa. Nó nghe tiếng mẹ trò chuyện cùng ba Kiên ngoài phòng khách, nghe những tiếng cười gượng gạo, những khoảng lặng kéo dài.

Trong tim nó, có một khoảng trống đang được ai đó gõ nhẹ. Nó nhớ hơi ấm của một cái ôm, nhớ giọng hát ru mơ hồ. Nhưng lý trí lại nhắc nhở: “Đừng tin, rồi sẽ bị bỏ rơi thêm lần nữa.”

Thằng bé thở dài, gập vở lại, ngồi thừ ra.

Cánh cửa khẽ hé. Ngọc Mai thò đầu vào, khẽ hỏi:

“Con có muốn uống sữa không?”

An ngập ngừng, rồi gật đầu. Lần đầu tiên, nó không từ chối.

Mai bước vào, đặt cốc sữa trên bàn, ngồi xuống cạnh con. Hai mẹ con im lặng, chỉ nghe tiếng tích tắc đồng hồ. Rồi bất ngờ, An lên tiếng, nhỏ như hơi thở:

“Nếu mẹ đi nữa… con sẽ không bao giờ tha thứ.”

Ngọc Mai sững sờ. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Cô vội vàng nắm lấy tay con, run rẩy đáp:

“Mẹ sẽ không đi. Dù thế nào, mẹ cũng ở lại.”

Minh An nhìn sâu vào mắt mẹ, tìm kiếm sự thật. Trong giây phút ấy, khoảng cách giữa hai người như được thu hẹp, nhưng vẫn mong manh, như cây cầu nhỏ chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể gãy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×