Sáng cuối tuần, không khí trong ngôi nhà nhỏ có chút lạ lẫm. Ngọc Mai thức dậy từ rất sớm, lăng xăng trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Hơi nước bốc lên từ nồi cháo gà, mùi thơm ấm áp lan tỏa. Cô cẩn thận cắt hành lá, thêm ít tiêu, rồi bày biện ra bàn ăn gọn gàng. Tất cả việc làm ấy đều chỉ nhằm một mục đích: để con trai có thể ăn một bữa sáng do chính tay mẹ nấu, bù lại những năm tháng thiếu vắng.
Minh An lò dò xuống cầu thang, mái tóc rối xù, đôi mắt vẫn ngái ngủ. Vừa nhìn thấy người phụ nữ đang tất bật dọn đồ ăn, thằng bé khựng lại. Hình ảnh ấy – quen mà lạ. Nó từng nhiều lần mơ thấy, rồi khi tỉnh giấc lại khóc vì hụt hẫng.
Ngọc Mai mỉm cười rạng rỡ:
“An, mẹ nấu cháo gà, con thử xem có hợp khẩu vị không.”
An nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt, tim chợt dấy lên cảm giác ấm áp. Nhưng nó nhanh chóng che giấu, kéo ghế ngồi xuống. “Con… ăn ít thôi.” – Giọng nó khẽ, cố tỏ ra dửng dưng.
Ngọc Mai nhẹ nhàng múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa tới trước mặt con. Nhưng Minh An quay đi, tự cầm thìa ăn. Nó không muốn tỏ ra yếu mềm, không muốn để mẹ thấy mình cần đến vòng tay ấy.
Trung Kiên đứng ở cửa nhìn vào, lặng lẽ quan sát. Anh thấy rõ sự gượng gạo, thấy rõ sự mong chờ lẫn bất an trong ánh mắt của cả hai mẹ con. Một khoảng cách mỏng manh, chỉ cần một cử chỉ sai lầm sẽ khiến tất cả rạn nứt.
Sau bữa ăn, Ngọc Mai ngỏ ý:
“Hôm nay mẹ muốn đưa An đi chơi công viên. Lâu rồi con chưa được đi chơi với mẹ, đúng không?”
Minh An chần chừ, mắt thoáng ánh lên tia sáng, nhưng rồi lại vụt tắt. Nó lặng im.
Trung Kiên lên tiếng:
“Nếu con không muốn thì cứ nói. Đừng ép.”
Ngọc Mai khẽ cắn môi, nhưng cố gắng giữ nụ cười:
“Con trai, chỉ một buổi thôi. Mẹ muốn đi dạo cùng con, được không?”
Cuối cùng, Minh An gật nhẹ.
Công viên chiều cuối tuần đông đúc. Trẻ con ríu rít chơi đùa, bóng bay đầy màu sắc tung bay trong gió. Minh An đi bên cạnh mẹ, tay cầm cây kem, đôi mắt lấp lánh nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Ngọc Mai kiên nhẫn vừa đi vừa kể chuyện:
“Hồi nhỏ, con thích chạy quanh hồ sen ở đây lắm. Lần nào mẹ cũng phải chạy theo, sợ con té. Con còn nhớ không?”
An mím môi. Trong tâm trí, ký ức mờ nhạt hiện về: một bàn tay nắm chặt, một giọng nói dịu dàng gọi “cẩn thận nhé, An”. Nhưng nó không nói gì, chỉ khẽ gật.
Ngọc Mai nhìn con, tim dâng trào xúc động. Cô thận trọng hỏi:
“An… con có ghét mẹ không?”
Thằng bé dừng bước. Ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào cô. Một lúc lâu, nó mới nhỏ nhẹ:
“Có. Nhưng… con cũng nhớ mẹ.”
Ngọc Mai choáng váng, nước mắt rưng rưng. Cô quỳ xuống, ôm lấy vai con:
“Mẹ hứa, sẽ không bao giờ bỏ con nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ ở bên.”
Minh An đứng im, không đẩy mẹ ra. Nhưng trong lòng nó vang lên một tiếng thì thầm: Liệu mẹ có giữ lời hứa lần này không?
Buổi tối, An ngồi bên bàn học. Trước mặt nó, trang vở trắng tinh vẫn để ngỏ. Thằng bé cầm bút, viết vài chữ, rồi lại xóa. Trong đầu cứ vang vọng câu nói: “Mẹ hứa sẽ không bỏ con nữa.”
Nó muốn tin. Nhưng quá khứ hằn sâu khiến nó lo sợ. Nếu lại thất vọng, trái tim nó sẽ tan nát lần nữa.
Cửa phòng mở, Trung Kiên bước vào. Anh đặt ly sữa xuống bàn:
“Con học muộn thế?”
“Con không ngủ được.” – An đáp, giọng khẽ.
Kiên ngồi xuống cạnh, dịu dàng xoa đầu con:
“Con có chuyện gì thì cứ nói với ba. Ba luôn ở đây.”
An im lặng hồi lâu, rồi hỏi một câu khiến Kiên sững sờ:
“Ba… nếu mẹ đi nữa, ba có ở lại với con không?”
Kiên nhìn sâu vào mắt con, ánh nhìn kiên định:
“Ba sẽ không bao giờ bỏ con. Dù mẹ có thế nào, ba cũng ở bên con.”
Minh An mím chặt môi, gật đầu. Trong lòng nó, lời hứa ấy như một cái neo vững chắc.
Đêm muộn, Ngọc Mai ngồi ngoài hiên, ôm đầu gối, mắt hướng về bầu trời tối thẳm. Cô nghĩ về lời hứa vừa trao cho con trai, về ánh mắt nghi ngờ của nó. Cô hiểu, chỉ một lần thất tín nữa thôi, cả đời này cô sẽ mất quyền làm mẹ.
Trung Kiên bước ra, đưa cho cô tách trà nóng. “Em biết không, An không giống người lớn. Trẻ con nhớ lâu lắm. Em làm nó tổn thương một lần, nó có thể tha thứ. Nhưng lần thứ hai… sẽ không còn cơ hội.”
Ngọc Mai siết chặt tách trà, giọng nghẹn lại:
“Em sẽ không rời đi nữa. Em phải ở lại, bằng mọi giá. Dù có khó khăn thế nào, em cũng sẽ giữ lời.”
Trung Kiên nhìn cô, trong lòng dấy lên nỗi băn khoăn. Lời hứa – vốn chỉ là âm thanh thoáng qua – nhưng liệu có đủ sức để níu giữ một đứa trẻ từng bị bỏ rơi?
Anh quay nhìn vào trong nhà, nơi Minh An đang ngủ say. Khuôn mặt non nớt ấy khiến tim anh thắt lại. Cầu mong lần này, lời hứa sẽ không chỉ là mong manh.