Buổi sáng ngày thứ ba, Kiên đưa Minh An đến trường tiểu học gần nhà để làm thủ tục nhập học.
Cổng trường rộn ràng tiếng cười nói, từng tốp học sinh ùa vào như đàn chim nhỏ. An nắm chặt gấu áo Kiên, bàn tay run run. Nó vốn đã quen có mẹ đưa đón, giờ đứng bên cạnh một “chú” xa lạ, tim nó co lại như bị ai siết.
Trong phòng hiệu trưởng, cô giáo chủ nhiệm nhìn hồ sơ rồi ngẩng lên:
– Đây là phụ huynh của bé Minh An ạ?
Câu hỏi khiến An ngẩng đầu, lén nhìn Kiên. Người đàn ông khựng một chút, môi mím lại, rồi gật đầu cộc lốc:
– Ừ.
An cúi gằm mặt xuống, tim đập nhanh. Không hiểu sao, câu trả lời ngắn ngủi ấy khiến lòng nó dâng lên cảm giác kỳ lạ. Giống như được người khác che chở, nhưng cũng giống như… một lời nói dối.
Giờ ra chơi, An ngồi một mình ở góc sân. Mấy bạn cùng lớp chạy nhảy vui đùa, nhưng chẳng ai rủ nó. Một vài tiếng xì xào lọt vào tai:
– Nó mồ côi đấy, nghe bảo mẹ mới mất.
– Thế ba nó đâu?
– Không có ba… Ở với chú nào đó.
Những lời thì thầm như mũi kim châm. An ôm gấu bông trong cặp, siết chặt đến trắng cả tay. Đầu cúi gằm, nó không dám khóc, chỉ cắn môi đến bật máu.
Khi tan học, Kiên đứng chờ ngoài cổng. Thấy An bước ra, dáng đi chậm chạp, anh chau mày:
– Sao mặt con xám xịt thế? Bị bệnh à?
An lắc đầu, im lặng.
Trên đường về, đứa bé bỗng hỏi khẽ, giọng run rẩy:
– Chú… tại sao con không có ba như các bạn khác?
Câu hỏi bất ngờ làm Kiên nghẹn họng. Anh nắm chặt tay lái xe đạp, mắt nhìn thẳng. Sau một hồi im lặng, anh đáp khô khốc:
– Không phải chuyện để lo.
An cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Nó thì thầm, chỉ đủ mình nghe:
– Con cũng muốn có ba…
Đêm đó, khi Kiên bước vào phòng, thấy An đang ngồi ôm ảnh mẹ, gối ướt đẫm. Anh đứng ngoài cửa, ngập ngừng. Trong đầu vang lên câu nói của Mai trước lúc mất: “Đừng để nó bơ vơ…”
Anh bước vào, khẽ kéo tấm chăn lên cho An. Đứa bé nức nở:
– Mẹ… mẹ hứa không bỏ con mà…
Kiên bỗng thấy cổ họng nghẹn lại. Bàn tay anh run rẩy, nhưng cuối cùng cũng đặt lên vai nó, ấm áp và vụng về. Anh khàn giọng:
– Ngủ đi. Còn chú… vẫn ở đây.
An ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, nó không nói gì, chỉ ôm lấy con gấu bông, nhưng bàn tay nhỏ bé lại vô thức chạm vào tay Kiên.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy… có một sợi dây mỏng manh nào đó đang nối giữa hai tâm hồn vốn xa lạ.