Những ngày đầu sống chung với Minh An, cuộc sống của Kiên đảo lộn hoàn toàn.
Trước kia, anh quen lối sống một mình: sáng mở xưởng, chiều về cơm qua loa, tối đọc báo rồi ngủ. Căn nhà im ắng, không tiếng động, không phiền phức. Nhưng từ khi có An, mỗi buổi sáng bắt đầu bằng tiếng lục đục đánh răng rửa mặt, tiếng dép nhỏ lẹp xẹp chạy trong nhà, và cả ánh mắt ngơ ngác của đứa trẻ chờ cơm.
Một người đàn ông chưa từng làm cha, bỗng dưng bị đặt vào vai ấy – Kiên không khỏi lúng túng.
Buổi sáng đầu tuần, Kiên dậy sớm hơn thường lệ. Anh loay hoay nấu cơm, cắt thêm ít dưa leo, chiên trứng gọn gàng hơn hôm trước. Dù vụng về, nhưng lần này, bữa sáng ít ra trông giống một mâm cơm tử tế.
An ngồi xuống bàn, nhìn đĩa trứng, bỗng mỉm cười:
– Hôm nay trứng không cháy ạ.
Kiên nhăn mặt:
– Ăn thì ăn đi, nhiều lời.
Nhưng trong lòng anh khẽ rung động. Một lời khen đơn giản từ đứa bé cũng đủ khiến người đàn ông vốn khô khan thấy ấm lại.
Đưa An đến trường xong, Kiên tất tả quay về xưởng. Mấy người bạn thợ lại xầm xì:
– Ông Kiên giờ thành “ông bố trẻ” rồi nhỉ.
– Nhìn thế kia thì lo được gì?
Anh cau mày, ném phịch cái búa xuống bàn:
– Làm việc đi, rỗi hơi thì nghỉ luôn!
Nhưng khi quay lưng đi, anh khẽ thở dài. Quả thực, anh cũng chưa chắc mình có lo nổi không.
Buổi chiều, đón An về, Kiên thử kèm nó làm bài tập. Cậu bé loay hoay viết chữ, nhăn nhó:
– Khó quá…
Kiên vốn không kiên nhẫn, thấy nó viết sai liên tục liền gắt:
– Thế này thì bao giờ mới xong!
An giật mình, bàn tay run run. Nó không khóc, chỉ cúi gằm mặt. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, Kiên chợt thấy hối hận. Anh hít sâu, rồi hạ giọng:
– Thôi… viết chậm cũng được. Sai thì sửa.
Đứa bé ngẩng lên, đôi mắt sáng hơn. Nó lí nhí:
– Chú… có thể ngồi cạnh con không?
Anh khựng lại, rồi kéo ghế ngồi xuống. Lần đầu tiên, anh nhận ra, chỉ cần một chỗ dựa yên lặng, một cái bóng bên cạnh, cũng đủ để một đứa trẻ bớt thấy cô đơn.
Tối đó, khi An đã ngủ, Kiên ngồi ngoài hiên, châm điếu thuốc nhưng chẳng hút. Anh nhớ lại lời Mai: “Nó cần một mái nhà.” Anh chưa từng nghĩ mái nhà ấy lại chính là ngôi nhà tĩnh lặng của mình.
Nhìn qua khe cửa, thấy An ngủ say, ôm chặt con gấu bông, anh khẽ lẩm bẩm:
– Làm cha… chắc là thế này. Vụng về, mệt mỏi… nhưng cũng ấm lạ thường.