cha và đứa con không ruột thịt

Chương 8: Lựa chọn của An


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau khi mẹ trở về, không khí trong nhà thay đổi hẳn. An vui vẻ hơn, hay cười hơn, luôn líu ríu kể chuyện với mẹ. Nhưng trong ánh mắt hồn nhiên ấy, Kiên vẫn thấy có điều gì vương lại – một nỗi lo sợ khó gọi thành tên.

Một buổi tối, sau bữa cơm, Ngọc Mai khẽ lên tiếng:

– Kiên này… em muốn đưa An về ở với em. Em đã ổn định công việc, có thể lo cho con rồi.

Chiếc đũa trong tay Kiên khựng lại. Anh im lặng rất lâu, đôi mắt tối lại, trước khi nói nhỏ:

– Nếu đó là điều tốt nhất cho An… anh sẽ không ngăn cản.

An nghe thấy. Cậu bé sững sờ, đôi mắt tròn xoe bắt đầu nhòe nước. Cậu đứng bật dậy, hét lên:

– Không! Con không muốn!

Ngọc Mai hoảng hốt:

– An, mẹ là mẹ ruột của con, con phải về với mẹ chứ.

Cậu bé run rẩy, nước mắt lăn dài:

– Nhưng… con không muốn rời chú Kiên. Chú đã chăm sóc con… chú đã nấu cơm, đưa con đi học, kể chuyện cho con nghe. Chú… chú giống như ba của con vậy!

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng nặng nề. Ngọc Mai sững sờ, còn Kiên chỉ biết quay đi giấu ánh mắt rưng rưng. Anh không ngờ có ngày An sẽ thốt lên những lời ấy.

Đêm đó, An lặng lẽ chui vào phòng Kiên, ôm con gấu bông nhỏ.

– Chú… – An khẽ gọi.

– Ừ? – Kiên đáp, giọng nghẹn lại.

– Nếu mai mẹ bắt con đi… chú có… bỏ con không?

Kiên cứng đờ, rồi khẽ xoa mái tóc mềm của cậu bé:

– Không. Chú sẽ không bỏ con. Dù có chuyện gì, con vẫn là con của chú.

An òa khóc, ôm chặt lấy Kiên, như sợ nếu buông tay, chú sẽ biến mất.

Ở ngoài cửa, Ngọc Mai đứng lặng, nghe từng lời, từng tiếng nấc. Trong đôi mắt người mẹ, ngọn lửa tội lỗi và giằng xé dần bùng lên, thiêu đốt cả tâm can.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×