Đêm khuya, ánh đèn thành phố lấp lánh phía dưới ban công, phản chiếu lên đôi mắt Phạm Như vẫn còn căng thẳng. Cô cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, vừa vì lo sợ vừa vì sức hút khó cưỡng từ người đứng cạnh. Lục Thiên im lặng, một tay đặt lên lan can, một tay còn lại thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô để hướng dẫn. Khoảng cách giữa họ chỉ đủ để cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, sự chắc chắn đến mức khiến cô vừa an toàn vừa muốn rút lui.
“Cô đã sẵn sàng chưa?” giọng anh trầm, gợi cảm nhưng mang theo sắc lạnh của nguy hiểm.
Phạm Như gật đầu, dù biết bản thân vừa hối hận vừa tò mò. Cô phải học cách tồn tại trong thế giới này, và cách tốt nhất là theo sát Lục Thiên.
Anh dẫn cô trở xuống tầng chính, nơi mọi thứ vẫn rực rỡ, nhộn nhịp nhưng đầy những cái nhìn dò xét. Một nhóm người lạ mặt đang bàn bạc, ánh mắt nhạy bén như muốn soi thấu từng động tác của họ. Lục Thiên cúi người thì thầm:
“Đừng nhìn thẳng, cứ đi theo tôi.”
Phạm Như cảm thấy một sự áp lực lạ thường, nhưng không dám chống lại. Hơi thở anh phả vào gáy cô, ấm và gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim mình và cảm giác hơi thở trộn lẫn với anh. Cô biết, khoảnh khắc này vừa nguy hiểm vừa kích thích một cảm giác mà cô chưa từng trải qua.
Bất chợt, một bóng người từ phía bên kia phòng tiến tới. Lục Thiên nhấc tay, kéo Phạm Như sát vào người. Cô cảm nhận được cơ thể anh áp vào lưng mình, mùi nước hoa mạnh mẽ, ấm áp và đầy quyền lực. Một rung cảm lạ chạy dọc sống lưng cô, khiến cô không khỏi đỏ mặt.
“Đứng im,” anh thầm thì, ánh mắt sắc lạnh quét qua kẻ lạ. Chỉ trong vài giây, bóng người kia dừng lại, cảm nhận được sự uy quyền và nguy hiểm tỏa ra từ anh.
Khi đối thủ rút đi, Lục Thiên mới thở dài, gần như giọng của anh lạc đi chút ít. “Cô không sao chứ?”
Phạm Như khẽ gật, cố gắng hít thở bình thường, nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim loạn nhịp. Khoảng cách giữa họ vẫn quá gần, cô có thể cảm nhận từng nhịp thở của anh, từng cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Cô nhận ra, từ khi bước vào thế giới này, mọi khoảnh khắc gần gũi với anh đều là một thử thách – vừa an toàn, vừa cấm đoán.
Anh nắm tay cô, dẫn ra phía sau quầy bar, nơi có một căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ ảo và hoàn toàn tách biệt với sảnh chính. Trong không gian hẹp, gần gũi, Phạm Như cảm thấy một luồng rung động lạ thường.
“Ở đây, cô an toàn, ít nhất là tạm thời,” Lục Thiên nói, giọng trầm, gần như thì thầm vào tai cô. “Nhưng đừng để cảm giác này làm cô mất lý trí.”
Cô quay lại nhìn anh, nhận thấy ánh mắt nửa nghiêm nghị, nửa dịu dàng nhưng vẫn đầy sức hút. Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể cô, trái tim đập nhanh đến mức cô tưởng chừng sẽ không thở nổi.
Anh chạm nhẹ vào vai cô, hướng dẫn cô ngồi xuống một chiếc ghế dài. Khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào cơ thể cô, dù chỉ là chạm nhẹ, Phạm Như cảm thấy lửa cháy trong lòng, vừa e dè vừa khao khát. Cô biết, đây là giới hạn đầu tiên mà cô phải đối mặt – vừa sinh tồn trong nguy hiểm vừa chống lại sức hấp dẫn từ anh.
“Nhìn tôi khi tôi nói chuyện,” Lục Thiên ra lệnh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng mềm mại ở khóe môi. “Mọi bước đi của cô đều quan trọng.”
Phạm Như gật đầu, mặc dù hơi run. Cô nhận ra rằng, bản thân vừa bị cuốn vào thế giới của anh – nơi mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều nguy hiểm nhưng quyến rũ đến mức cô không thể cưỡng lại.
Một vài phút trôi qua, anh kể về những nguy cơ liên quan đến câu lạc bộ, về các đối thủ đang theo dõi cô. Cô lắng nghe, cố gắng tập trung vào thông tin nhưng vẫn không thể ngừng cảm nhận sự áp đảo từ cơ thể và ánh mắt anh.
“Cô cần hiểu, không phải ai cũng muốn thấy cô rời khỏi nơi này an toàn,” anh thầm thì, hơi thở phả vào gáy cô. Khoảnh khắc đó, Phạm Như cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơi ấm từ anh, sự gần gũi đầy quyền lực và gợi cảm khiến cô vừa sợ vừa say mê.
Khi buổi tối kết thúc, Lục Thiên đưa cô ra cửa sau, tránh sự chú ý từ mọi người. Trên đường ra, anh thỉnh thoảng đặt tay lên lưng cô, hướng dẫn cô di chuyển, khiến Phạm Như nhận ra rằng mọi cử chỉ của anh đều vừa bảo vệ vừa quyến rũ, một sức hút không thể chối từ.
Khi đứng ngoài trời, mưa nhẹ rơi xuống, anh nhấc tay che cho cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô: “Cô biết rồi chứ? Nếu muốn tồn tại trong thế giới này, cô phải theo tôi, và cô sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách nữa.”
Phạm Như cảm thấy nhịp tim rối loạn, vừa lo sợ vừa khao khát. Cô biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ cô từng tin tưởng về sự an toàn, lý trí và ranh giới đều đang bị thử thách. Và người đàn ông đứng trước mặt cô, Lục Thiên – lạnh lùng, bí ẩn, đầy quyền lực và gợi cảm – chính là chìa khóa mở ra một thế giới mà cô không thể thoát ra…