Ngày thứ ba bắt đầu với một cơn mưa rào bất chợt. Màn mưa dày đặc phủ lên cửa sổ kính, khiến căn phòng bệnh càng trở nên tách biệt, gần như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài. Sự tĩnh lặng này không hề yên bình mà mang theo sự ngột ngạt và chờ đợi.
Minh bắt đầu quen với lịch trình chăm sóc. Cậu biết khi nào cần thay nước, khi nào cần kiểm tra nhiệt độ, và thậm chí cả khi Dì Hạ cần được yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng sự quen thuộc này không hề làm giảm bớt sự khó xử; trái lại, nó càng làm cho những tiếp xúc vật lý trở nên cố ý và nguy hiểm hơn.
Buổi chiều hôm đó, khi Minh đang cố gắng đọc một cuốn sách giáo khoa để xao nhãng, Dì Hạ bất ngờ cựa quậy. Cơn đau co thắt đột ngột dường như ập đến.
"Minh... cháu ơi," Dì Hạ rên lên, bàn tay nắm chặt ga giường trắng đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Minh hoảng hốt buông cuốn sách. "Dì Hạ, dì sao vậy? Cháu gọi bác sĩ nhé?"
"Không... không cần," Dì Hạ thở dốc. "Dì... dì chỉ cần... ngồi dậy một chút. Cơn đau này nếu nằm lâu sẽ khó chịu hơn."
Đây là một thử thách mới. Dì Hạ cần ngồi dậy hoàn toàn, không phải chỉ là xoay người. Minh biết rõ cơ thể dì vẫn còn yếu và cần sự hỗ trợ tuyệt đối.
Minh tiến lại, nuốt khan. "Cháu sẽ đỡ dì. Dì cố gắng dựa vào cháu."
Cậu đặt tay dưới lưng Dì Hạ, cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng và sự căng cứng của cơ thể dì. Khi bắt đầu nâng, Dì Hạ vô thức tựa hẳn vào ngực Minh. Khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy như mọi âm thanh trong phòng đều biến mất. Hơi thở của dì ở ngay dưới cằm cậu. Mùi hương bưởi, mùi dầu gội, tất cả trộn lẫn vào nhau tạo nên một sự cám dỗ gần như vật lý.
Minh phải ôm dì, gần như là một vòng tay trọn vẹn, để từ từ đưa dì vào tư thế ngồi. Vai cậu chạm vào vai dì, khuôn mặt cậu ở sát mái tóc mềm mại của dì. Trong tư thế đó, sự gần gũi cấm kỵ trở nên quá sức chịu đựng. Minh cảm thấy toàn thân cứng lại, sức mạnh của cậu không chỉ dùng để nâng đỡ mà còn dùng để kiềm chế bản năng của chính mình.
"Được rồi... được rồi, Minh," Dì Hạ thì thầm, giọng nói run rẩy vì đau đớn và có lẽ, cũng vì sự gần gũi đột ngột.
Khi Dì Hạ đã tựa lưng vào gối an toàn, Minh rút tay ra như thể bị bỏng. Cậu lùi lại một bước, thở dốc. Cảm giác ấm áp của cơ thể dì vẫn còn in hằn trên cánh tay và ngực cậu.
"Dì có đỡ hơn không?" Minh hỏi, giọng cậu khàn đặc, không giống giọng của chính mình.
Dì Hạ nhắm mắt lại vài giây, lấy lại hơi thở. "Cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, dì không biết phải làm sao."
Dì Hạ không nói thêm, nhưng chính sự phụ thuộc tuyệt đối này đã kích hoạt một cảm xúc lạ lùng trong Minh. Đó là sự mạnh mẽ của một người đàn ông trẻ tuổi khi được cần đến, và cũng là sự kích thích tâm lý khi người phụ nữ từng là biểu tượng kiêu kỳ giờ đây lại yếu đuối nằm trọn trong vòng tay mình.
Minh quay sang lấy một cốc nước, cố gắng lấy lại nhịp tim bình thường. Khi cậu quay lại, Dì Hạ đã mở mắt, nhưng ánh mắt dì không nhìn Minh, mà nhìn vào khoảng không phía trước.
"Cháu biết không, khi bệnh, người ta mới nhận ra mình yếu đuối đến mức nào," Dì Hạ nói, giọng đầy suy tư. "Và càng yếu, người ta càng muốn có một chiếc ghế an toàn để tựa vào."
Câu nói đó không nhằm vào Minh, nhưng Minh cảm thấy nó như một lời thú nhận thầm kín. Minh không còn thấy Dì Hạ là một biểu tượng, mà là một người phụ nữ bị tổn thương đang tìm kiếm sự an ủi.
Tối hôm đó, Minh dọn dẹp và chuẩn bị giường bệnh. Dì Hạ bảo cậu đừng ngồi ghế sofa nữa, nó quá cứng và không thoải mái.
"Cháu cứ ngủ trên chiếc giường gấp ở góc phòng đi," Dì Hạ chỉ vào chiếc giường phụ dành cho người nhà. "Dì không ngủ được nhiều. Cháu cứ ngủ đi, dì có việc gì sẽ gọi."
Minh biết Dì Hạ đang cố gắng làm cậu thoải mái, nhưng chiếc giường gấp đó nằm ở một góc phòng quá gần với giường bệnh. Không còn ranh giới vật lý nào nữa. Căn phòng lạnh lẽo đã bị hơi thở và sự hiện diện của hai người làm cho ngập tràn cảm xúc.
Minh ngả lưng xuống. Cậu nghe thấy tiếng trở mình khe khẽ của Dì Hạ, tiếng chuông đồng hồ treo tường tích tắc chậm rãi, và tiếng mưa rơi đều đặn ngoài cửa sổ. Cậu nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh nửa vòng tay ban chiều vẫn in đậm trong tâm trí.
Minh biết, ranh giới lý trí đang bị bào mòn mỗi ngày. Nếu ngày mai Dì Hạ lại cần một chiếc ghế an toàn, cậu sẽ khó mà kiểm soát được sự rung động tội lỗi này nữa. Sự cám dỗ từ sự gần gũi bất đắc dĩ đã chuyển từ sự tò mò sang sự khao khát.