Đêm thứ ba trôi qua không yên ả. Minh tỉnh giấc nhiều lần. Mỗi lần như vậy, cậu lại nghe thấy tiếng trở mình nhẹ hoặc một tiếng thở dài từ giường của Dì Hạ. Cậu biết dì cũng đang thức.
Sáng hôm sau, không khí giữa họ mang theo một sự đồng điệu ngầm. Không cần nói, cả hai đều biết họ đã thức cùng nhau trong bóng tối. Sự chia sẻ một đêm mất ngủ đã xóa nhòa thêm một chút rào cản.
Sau bữa sáng, khi y tá đã rời đi, Dì Hạ yêu cầu Minh giúp dì ngồi dậy và tựa lưng vào cửa sổ. Nắng sớm hiếm hoi xuyên qua màn mưa tạnh, chiếu vào căn phòng.
"Minh, cháu ngồi xuống đây đi," Dì Hạ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Minh ngần ngừ một chút rồi kéo ghế lại gần. Lần này, sự gần gũi không bị ép buộc, mà là một lời mời.
"Cháu trông có vẻ mệt mỏi," Dì Hạ nói, giọng đầy quan tâm.
"Cháu không sao, dì ạ. Chỉ là chưa quen giờ giấc," Minh đáp.
Dì Hạ nhìn thẳng vào mắt Minh, ánh mắt không còn sự mệt mỏi mà thay vào đó là sự thấu hiểu. "Dì biết. Chăm sóc một người bệnh không hề dễ dàng, nhất là khi... họ là người thân."
Minh im lặng. Cậu không biết nên đáp lại như thế nào.
"Dì biết cháu không muốn ở đây," Dì Hạ tiếp tục, giọng dì trầm và nhẹ nhàng. "Cháu đang phải bỏ dở kế hoạch riêng của mình. Dì xin lỗi vì đã khiến cháu phải chịu đựng sự bất tiện này."
Lời xin lỗi chân thành đó như một cú đấm nhẹ vào lòng Minh. Cậu đã mong Dì Hạ kiêu kỳ như mọi khi để cậu có thể tiếp tục giữ ác cảm, giữ lý trí. Nhưng sự yếu đuối và lòng biết ơn của dì lại khiến cậu mất cảnh giác.
"Dì đừng nói vậy," Minh khẽ đáp. "Đây là trách nhiệm của cháu."
"Không phải trách nhiệm, Minh," Dì Hạ lắc đầu. "Là một sự hy sinh. Và sự hy sinh trong tình trạng này luôn đi kèm với sự mệt mỏi và... cám dỗ."
Tim Minh đập mạnh một nhịp. Cám dỗ? Dì Hạ đang ám chỉ điều gì? Cám dỗ buông xuôi, hay là... điều gì khác?
Minh không dám nhìn dì, cậu chỉ nhìn vào cuốn sổ bìa da đỏ đặt trên tủ. "Cám dỗ gì ạ?"
"Cám dỗ của sự bỏ cuộc, của sự trốn tránh hiện thực," Dì Hạ nói, nhưng ánh mắt dì lại như đang xuyên qua cậu. "Bệnh tật là một hố sâu không tên. Nó kéo cả người bệnh lẫn người chăm sóc xuống."
Rồi Dì Hạ chuyển chủ đề một cách đột ngột. "Minh, cháu còn nhớ ngày xưa không? Ngày dì chưa thành lập công ty."
Minh ngạc nhiên. Đó là một phần ký ức rất mơ hồ. "Cháu chỉ nhớ dì luôn rất bận."
"Bận rộn là cách tốt nhất để trốn tránh," Dì Hạ thở dài. "Dì từng có một thời gian dài sống trong sự im lặng tuyệt đối của riêng mình. Trước khi bị bệnh, dì đã nghĩ rằng mình có tất cả: tiền bạc, sự nghiệp, danh tiếng. Nhưng khi nằm xuống đây, tất cả đều vô nghĩa."
Dì Hạ ngước nhìn trần nhà trắng toát. "Dì sợ. Rất sợ. Không phải sợ chết, mà sợ... cô đơn."
Lời thú nhận này đã mở ra một cánh cửa khác. Người phụ nữ kiêu kỳ, thành đạt mà Minh biết bấy lâu chỉ là lớp vỏ bọc. Bên trong là một người phụ nữ cô độc và sợ hãi. Sự thấu hiểu này đã tạo nên một cầu nối cảm xúc mạnh mẽ, vượt qua ranh giới dì – cháu. Minh cảm thấy mình không chỉ là người chăm sóc, mà còn là người duy nhất được lắng nghe lời thú nhận yếu đuối này.
"Dì không cô đơn đâu," Minh nói, lần đầu tiên cậu thực sự nói ra điều đó một cách chân thành. "Có cháu ở đây mà."
Dì Hạ quay sang nhìn cậu, ánh mắt dì đầy phức tạp. Dì đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Minh đang đặt trên ghế.
Sự tiếp xúc lần này không phải là vô tình hay lúng túng. Nó là một sự tìm kiếm và một sự đáp trả có ý thức. Bàn tay Dì Hạ lạnh, nhưng nó lại mang đến một cảm giác ấm áp lạ lùng.
"Cảm ơn cháu, Minh," Dì Hạ thì thầm. "Cháu là sự an ủi duy nhất của dì lúc này."
Minh không thể rút tay lại. Cậu cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy khắp người. Lý trí đang gào thét rằng đây là điều sai trái, nhưng trái tim lại cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Cậu nhìn vào Dì Hạ, và trong khoảnh khắc đó, cậu không thấy dì, cậu chỉ thấy một người phụ nữ yếu đuối, tuyệt vọng, và vô cùng hấp dẫn đang cần sự bảo vệ.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Nhưng đó không phải là sự im lặng xa cách, mà là sự im lặng đồng điệu của hai tâm hồn đang đứng trên bờ vực của một mối quan hệ cấm kỵ.