Sự thấu hiểu tinh thần trong buổi chiều đã trở thành một chất xúc tác nguy hiểm cho đêm tối. Minh nằm trên chiếc giường gấp, nhưng tâm trí cậu hoàn toàn bị ám ảnh bởi cái chạm tay ban chiều và lời thú nhận của Dì Hạ về sự cô đơn. Sự ấm áp từ bàn tay dì dường như đã làm tan chảy lớp băng lý trí cuối cùng của cậu.
Minh cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu cảm thấy bồn chồn.
Khoảng hai giờ sáng, Minh bị đánh thức bởi một tiếng rên rỉ nghẹt thở.
"Ưm... nóng quá..."
Minh bật dậy. Căn phòng chìm trong bóng tối lờ mờ, nhưng cậu có thể thấy rõ Dì Hạ đang co quắp trên giường. Trán dì lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
"Dì Hạ!" Minh gọi, giọng cậu đầy lo lắng.
Dì Hạ gần như không phản ứng. Toàn thân dì run rẩy, dù mồ hôi đang vã ra. Minh hoảng loạn, vội vã bật đèn ngủ. Nhiệt kế y tế cho thấy Dì Hạ bị sốt cao đột ngột.
Minh lập tức gọi điện thoại cho y tá trực, nhưng theo quy trình, họ phải mất vài phút mới có mặt. Trong lúc đó, Minh biết mình phải làm gì đó ngay lập tức để hạ nhiệt.
Cậu chạy vào phòng tắm, thấm ướt chiếc khăn mặt lạnh. Khi cậu quay lại, Dì Hạ đã bắt đầu nói mê, giọng nói yếu ớt, lẫn lộn giữa tiếng rên rỉ và những từ vô nghĩa.
Không còn thời gian để ngần ngại hay lo lắng về ranh giới. Lý trí lùi lại, nhường chỗ cho bản năng sinh tồn và sự chăm sóc. Minh vén chăn, chiếc áo bệnh viện của Dì Hạ đã ướt đẫm mồ hôi. Minh nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo đó, chỉ còn lại lớp áo lót mỏng manh của dì.
Khoảnh khắc đó, ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ rơi trên vai, cổ và đường cong cơ thể Dì Hạ. Đó là một hình ảnh gợi cảm không chủ đích, trần trụi và đầy sự yếu đuối. Máu trong người Minh như nóng bừng lên, không chỉ vì lo lắng mà còn vì sự chạm trán quá gần với sự thân mật mà cậu luôn cố gắng tránh né.
Minh ép mình phải tập trung vào nhiệm vụ: lau người cho dì. Cậu đặt chiếc khăn lạnh lên trán, rồi cẩn thận lau dọc cánh tay, cổ, và ngực Dì Hạ. Da thịt dì nóng rực, mềm mại dưới tay cậu. Mỗi lần lau, tay Minh lại dừng lại một chút, không phải vì sự cám dỗ, mà vì sự bối rối và tội lỗi đang giằng xé bên trong.
Minh cúi sát người, gần như chạm vào Dì Hạ. Hơi thở nóng bỏng của dì phả vào mặt cậu.
"Minh... đừng... đi..." Dì Hạ thì thầm trong cơn mê, bàn tay yếu ớt của dì vô tình nắm lấy cổ tay Minh.
Cái nắm tay đó như một sợi dây điện truyền cảm xúc. Nó không phải là một cái chạm của sự tỉnh táo, nhưng nó chứa đựng sự tuyệt vọng và sự níu kéo. Minh cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu không còn thấy Dì Hạ là người thân, là dì ruột, mà là một người phụ nữ đang cần sự giúp đỡ tuyệt đối của cậu.
Cậu nghiêng người, thì thầm vào tai dì, giọng cậu run rẩy: "Cháu ở đây, Dì Hạ. Cháu sẽ không đi đâu hết."
Sau khi lau người và thay ga giường, Minh dùng áo khoác của mình đắp nhẹ lên người Dì Hạ, chờ đợi y tá. Mồ hôi lạnh vã ra trên lưng cậu. Tay cậu vẫn còn vương vấn hơi nóng của da thịt dì.
Khi y tá đến, họ nhanh chóng xử lý tình huống, tiêm thuốc hạ sốt và ổn định lại tình trạng. Họ không hề biết về trận chiến nội tâm vừa diễn ra giữa hai người.
Khi căn phòng trở lại yên tĩnh, Minh ngồi xuống bên cạnh giường Dì Hạ. Anh nhìn người dì đang dần chìm vào giấc ngủ yên bình hơn, khuôn mặt vẫn còn chút đỏ nhưng đã bớt căng thẳng.
Minh đưa tay lên tóc, tựa trán vào lòng bàn tay. Đêm nay, cậu đã vượt qua một ranh giới vô hình, không phải bằng ý muốn, mà bằng bản năng cứu giúp. Nhưng bản năng đó đã phơi bày một sự thật tàn nhẫn: sự hấp dẫn không thể phủ nhận đối với người phụ nữ này.
Trong hơi thở đều đặn của Dì Hạ, Minh nhận ra chiếc áo bệnh viện đã bị vứt lăn lóc dưới sàn. Sự hối lỗi, sự lo lắng và cảm giác tội lỗi lẫn lộn với sự khao khát tạo thành một hỗn hợp cảm xúc bùng nổ, khiến Minh cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất. Sự cám dỗ đã vỡ oà, không phải bằng hành động, mà bằng sự thấu hiểu tuyệt đối về thể xác yếu ớt và hấp dẫn đó.