chăm sóc dì bệnh

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi Dì Hạ tỉnh dậy, cơn sốt đã lui, nhưng sự căng thẳng giữa hai người lại tăng vọt. Dì Hạ nhìn Minh với ánh mắt nghiên cứu và ngượng ngùng một cách rõ rệt. Đêm qua không phải là giấc mơ, và cả hai đều biết điều đó.

Minh cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Cậu tránh mọi tiếp xúc bằng mắt, tập trung vào việc dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng. Mỗi hành động của cậu đều trở nên quá thận trọng, như thể cậu đang đi trên một lớp băng mỏng manh.

"Minh," Dì Hạ gọi, giọng dì vẫn còn yếu nhưng đã chắc chắn hơn.

"Dạ, dì cần gì ạ?" Minh quay lại, nhưng ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc gối, không phải khuôn mặt dì.

"Cháu lại gần đây một chút."

Minh chậm rãi bước tới. Cậu cảm thấy mọi cơ bắp trên cơ thể đều căng cứng.

"Chuyện tối qua..." Dì Hạ bắt đầu, giọng dì ngập ngừng. "Dì... dì không nhớ rõ lắm, nhưng y tá đã kể lại. Cháu đã rất vất vả."

"Không có gì đâu ạ," Minh vội vàng ngắt lời. "Cháu chỉ làm những gì cần làm thôi."

"Không, Minh," Dì Hạ kiên quyết. "Đây không phải là chuyện 'không có gì'. Dì biết mình đã gây ra nhiều rắc rối và... có thể cháu đã phải làm những việc vượt quá khả năng hay sự thoải mái của cháu."

Dì Hạ đưa tay lên, chạm nhẹ vào vai Minh. Cái chạm này tỉnh táo, nhẹ nhàng, nhưng lại có sức nặng hơn bất kỳ sự đụng chạm vô tình nào.

"Cảm ơn cháu, vì đã không rời đi. Và đã... chăm sóc dì như vậy."

Chăm sóc như vậy. Minh hiểu đó là lời ám chỉ đến khoảnh khắc trần trụi và thân mật trong cơn sốt. Cậu cảm thấy tội lỗi trào lên. Không phải tội lỗi vì đã chăm sóc, mà tội lỗi vì cảm xúc bùng nổ mà cậu đã cố gắng che giấu.

"Dì đừng nghĩ nhiều ạ," Minh nói, giọng trầm và hơi khàn. "Dì là người thân của cháu. Cháu không bao giờ bỏ đi."

Dì Hạ nhìn sâu vào mắt Minh. Đây là lần đầu tiên sau đêm qua, họ đối diện nhau trực tiếp. Ánh mắt Dì Hạ vừa mang vẻ biết ơn sâu sắc, vừa có một chút e dè và thăm dò về ranh giới vừa bị phá vỡ.

"Minh," Dì Hạ thở dài. "Dì sẽ cố gắng hồi phục nhanh hơn. Dì không muốn cháu phải làm những việc quá sức nữa. Cháu cứ việc ngồi ở xa, thư giãn. Dì sẽ chỉ gọi khi thực sự cần."

Lời nói đó là sự thiết lập lại ranh giới, một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Dì Hạ đang cố gắng bảo vệ cả hai khỏi sự cám dỗ và sự lúng túng do đêm qua để lại. Minh cảm thấy một chút thất vọng và cô đơn không tên. Sự gần gũi vừa đạt đến đỉnh điểm đã bị kéo lùi lại ngay lập tức.

Buổi chiều, một chiếc xe hoa sang trọng dừng lại ở cổng bệnh viện. Người bước vào không phải ai khác mà là Dượng Phong, chồng cũ của Dì Hạ, người đàn ông lịch lãm, thành đạt và từng là một phần quan trọng trong quá khứ bí ẩn của dì.

Dượng Phong mang theo một bó hoa hồng trắng, cùng với một người y tá riêng cao cấp. Sự xuất hiện của anh ta ngay lập tức thay đổi bầu không khí. Căn phòng lạnh lẽo ngay lập tức trở nên chuyên nghiệp và xa cách.

"Khánh," Dượng Phong nói, gọi tên thật của Dì Hạ (Hạ là tên thân mật). "Anh đã cử người đến đây. Em không cần phải làm phiền Minh nữa."

Ánh mắt Dượng Phong lướt qua Minh một cách lịch sự nhưng xa lạ, như thể cậu chỉ là một người phục vụ không tên. Sự hiện diện của Dượng Phong là một lời nhắc nhở phũ phàng về vị trí thực sự của Minh: người cháu tạm thời.

Minh cảm thấy một sự ghen tị vô lý và cay đắng trào lên trong lòng. Anh ta, với vẻ ngoài hoàn hảo và sự giàu có, mới là người có quyền được ở bên và chăm sóc Dì Hạ.

"Em cảm ơn anh, Phong," Dì Hạ đáp lại, giọng nói của dì đã thay đổi. Nó trở nên kiềm chế, thận trọng, và chuyên nghiệp hơn hẳn những cuộc trò chuyện thân mật với Minh.

Khi y tá mới bắt đầu công việc, Dì Hạ quay sang Minh.

"Minh, cháu đã rất vất vả. Giờ có y tá chuyên nghiệp rồi, cháu có thể về nhà nghỉ ngơi. Đừng bận tâm nữa."

Đây là một lời giải thoát, nhưng cũng là một sự trục xuất. Minh biết, vai trò đặc biệt của cậu đã kết thúc. Sự gần gũi bất đắc dĩ đã bị thay thế bằng sự sắp đặt chuyên nghiệp.

Minh thu dọn đồ đạc một cách máy móc. Cậu nhìn Dì Hạ đang nói chuyện với Dượng Phong, khuôn mặt dì đã trở lại vẻ kiêu kỳ và xa cách quen thuộc. Chỉ có ánh mắt Dì Hạ, khi lướt qua cậu lần cuối, mang theo một chút gì đó hối tiếc, lưu luyến và tội lỗi không thể nói thành lời.

Minh rời khỏi căn phòng VIP, bước vào hành lang lạnh lẽo. Sự im lặng tội lỗi của Dì Hạ và sự ghen tị cháy bỏng của Minh đã chính thức tạo nên một lằn ranh mới giữa họ. Cậu biết, câu chuyện giữa cậu và Dì Hạ chưa thể kết thúc ở đây.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×