Minh không về nhà.
Lý trí cậu thúc giục cậu rời đi ngay lập tức. Cậu đã được giải phóng, kỳ nghỉ đang chờ đợi, và quan trọng hơn, cậu nên tránh xa Dì Hạ và sự cám dỗ đầy tội lỗi đó. Nhưng sự ghen tị, thứ cảm xúc cay đắng mà Dượng Phong đã gieo rắc, và cảm giác bị loại bỏ đã giữ chân cậu lại.
Minh ngồi trong quán cà phê vắng vẻ ở tầng trệt bệnh viện, nhìn chằm chằm vào ly cà phê đá đã tan hết. Cậu không thể chấp nhận việc Dượng Phong, người đàn ông xa lạ và lịch thiệp đó, lại thay thế cậu một cách dễ dàng như vậy. Người đã ở bên Dì Hạ trong cơn sốt là cậu, người đã chia sẻ những lời thú nhận yếu đuối là cậu.
"Hắn ta là ai mà lại có thể bước vào và chiếm lấy vị trí của mình?" Minh tự hỏi, rồi ngay lập tức giật mình. Vị trí của mình? Cậu không có vị trí gì cả. Cậu chỉ là người cháu được nhờ vả.
Nhưng cảm xúc không tuân theo logic. Cảm giác bị đẩy ra khỏi không gian riêng tư mà cậu và Dì Hạ đã xây dựng trong mấy đêm qua khiến Minh cảm thấy bứt rứt.
Minh quyết định ở lại bệnh viện. Cậu thuê một phòng trọ nhỏ gần đó và quay lại bệnh viện vào buổi tối, đóng vai một người thân đến thăm.
Khi Minh trở lại hành lang căn phòng VIP, Dượng Phong đã rời đi. Chỉ còn lại y tá riêng trực. Minh thấy sự hiện diện của người y tá này như một bức tường chắn kiên cố, ngăn cậu tiếp cận Dì Hạ.
Minh lảng vảng bên ngoài, rồi cậu nhớ đến một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: Cuốn sổ bìa da đỏ mà Dì Hạ giữ trên tủ đầu giường. Cuốn sổ mà ngón tay cậu đã chạm vào khi lấy lọ tinh dầu.
Trong cơn sốt đêm trước, Dì Hạ đã thốt ra một cái tên trong cơn mê. Một cái tên không phải là Phong. Minh tin rằng, cuốn sổ đó chứa đựng một bí mật nào đó về quá khứ, về căn bệnh của Dì Hạ, hoặc về người đàn ông thực sự trong cuộc đời dì.
Khoảng nửa đêm, Minh thấy y tá riêng đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại. Đây là cơ hội duy nhất.
Minh lẻn vào phòng. Dì Hạ đang ngủ, khuôn mặt thanh thản hơn. Căn phòng tĩnh mịch, nhưng Minh cảm thấy tim mình đập như trống. Cậu không phải là kẻ trộm, nhưng hành động lén lút này khiến cậu cảm thấy mình đang xâm phạm một cách trắng trợn.
Minh nhẹ nhàng tiến đến tủ đầu giường, nơi cuốn sổ bìa da đỏ vẫn nằm đó. Cậu cẩn thận nhấc nó lên. Cuốn sổ có khóa, nhưng nó là một chiếc khóa nhỏ, cũ kỹ. Với một cái kẹp giấy mượn từ quầy lễ tân, Minh khéo léo mở khóa.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ, nơi cậu đã từng chật vật đấu tranh với lý trí của mình. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Minh mở cuốn sổ.
Nội dung không phải là nhật ký hàng ngày, mà là những lá thư viết tay, không có ngày tháng, không gửi đi. Tất cả đều dành cho một người tên là "K."
Nội dung thư là những lời lẽ nhổ ra sự giằng xé, sự tuyệt vọng và tình yêu cấm đoán cháy bỏng. Đó là những lời lẽ mãnh liệt, nói về sự xa cách bắt buộc, về những đêm trốn tránh, và về một mối quan hệ mà Dì Hạ phải chối bỏ để giữ lấy sự nghiệp và danh tiếng.
"...Em không thể, K. Anh biết, em không thể để tất cả sụp đổ vì sự ích kỷ của mình. Nhưng khi em nằm xuống đây, thứ em nhớ không phải là những cuộc họp, mà là mùi hương của anh, là cái chạm tay vội vã đêm ấy..."
Minh đọc, và mỗi từ ngữ đó như một nhát dao. K. không phải Dượng Phong. K. là một bí mật. Và quan trọng hơn, Dì Hạ không hề lạnh lùng. Dì có một tình yêu bí mật sâu sắc, và nó đang giằng xé dì.
Sự ghen tị ban đầu của Minh chuyển thành một cơn ghen bùng nổ dữ dội hơn, hướng về một kẻ thù vô hình – K. Cậu vừa muốn tìm hiểu về K. để thấu hiểu Dì Hạ hơn, vừa muốn xóa bỏ sự tồn tại của K. để chứng minh rằng người xứng đáng ở bên Dì Hạ lúc này là cậu, người đang giữ bí mật đau đớn này.
Bỗng nhiên, Dì Hạ khẽ cựa quậy.
"K...?" Dì Hạ lẩm bẩm trong giấc ngủ, một giọt nước mắt lăn dài trên thái dương.
Minh giật mình, vội vàng đặt cuốn sổ về chỗ cũ, khóa lại. Cậu cảm thấy tội lỗi và bị cuốn hút đến mức đáng sợ.
Minh biết rõ. Cậu không thể rời đi được nữa. Mối quan hệ của họ không chỉ còn là sự chăm sóc. Nó đã trở thành một sự ám ảnh với những bí mật và khao khát cấm kỵ. Cuốn sổ đỏ đó là chiếc chìa khóa để Minh bước sâu hơn vào cuộc đời Dì Hạ, và cậu chấp nhận bản án đeo bám này.