Sáng hôm sau, Minh quyết định không đợi Dượng Phong hay y tá riêng cho phép. Cậu quay lại phòng bệnh sớm, mang theo một chiếc khăn len mới mua. Cậu hành động như thể việc cậu ở đây là điều hiển nhiên.
Dì Hạ ngạc nhiên nhưng không phản đối sự xuất hiện của Minh. Mối quan hệ của họ, sau đêm sốt và sự xuất hiện của Dượng Phong, đã trở nên lửng lơ ở một ranh giới mới: không còn là sự chăm sóc bắt buộc, mà là một sự đeo bám ngầm của Minh và sự chấp nhận ngập ngừng của Dì Hạ.
Minh cố gắng duy trì khoảng cách vật lý, nhưng cậu lại dùng sự quan tâm chi tiết để khẳng định vị trí của mình. Cậu kể những câu chuyện hài hước, đọc tin tức, và lén lút quan sát Dì Hạ. Cậu cố gắng tìm một dấu vết nào đó của người tên "K." trên khuôn mặt dì, nhưng Dì Hạ vẫn kiên quyết che giấu.
Khoảng giữa trưa, khi Minh đang giúp Dì Hạ ăn, cậu vô tình chạm phải ngón tay đeo nhẫn của dì. Không có chiếc nhẫn cưới nào, nhưng Minh nhận thấy một vết chai nhỏ, mờ nhạt ở ngón áp út. Dì Hạ nhanh chóng rụt tay lại, ánh mắt thoáng qua một tia bối rối và tội lỗi vô cùng tinh vi.
"Xin lỗi cháu, tay dì... bị lạnh," Dì Hạ nói, giọng dì hơi cao hơn bình thường.
Minh biết đó là một lời nói dối. Vết chai đó là dấu vết của một chiếc nhẫn đã từng được đeo trong một thời gian dài, và có lẽ, đó là chiếc nhẫn liên quan đến K. Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này nó nặng nề hơn, đầy rẫy những câu hỏi không lời.
Buổi chiều, mưa lại đổ xuống nặng hạt. Minh xin phép đi mua thêm một số vật dụng cần thiết. Khi cậu bước ra khỏi thang máy, đi ngang qua sảnh chờ, một bóng người cao lớn, ướt sũng đang đứng ở quầy lễ tân.
Người đó đang nói chuyện với y tá, nhưng dáng vẻ và khí chất của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của Minh. Anh ta mặc chiếc áo khoác da đã bạc màu, mái tóc đen rủ xuống trán ướt đẫm nước mưa. Anh ta không lịch thiệp, không bóng bẩy như Dượng Phong, nhưng lại toát ra một sức hút mạnh mẽ, có phần hoang dã và day dứt.
Minh lập tức dừng lại. Bằng một linh cảm gần như tuyệt đối, cậu biết: Đây là K.
K. quay lưng lại, nhưng Minh đã kịp nhìn thấy khuôn mặt anh ta. Đó là khuôn mặt góc cạnh, với đôi mắt sâu và mệt mỏi, chứa đựng nỗi buồn và sự cố chấp.
Minh tiến lại gần hơn, cố gắng nghe lén.
"Cô có thể cho tôi biết phòng bệnh của cô Hạ không?" K. hỏi, giọng nói trầm và khàn, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi. "Tôi là bạn cũ. Rất quan trọng."
Y tá kiểm tra hồ sơ và lắc đầu. "Xin lỗi, bệnh nhân Hạ yêu cầu không tiếp xúc với bất kỳ ai không có tên trong danh sách đã đăng ký."
"Chỉ năm phút thôi," K. nói, giọng anh ta mang theo sự năn nỉ tuyệt vọng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng. "Tôi cần biết cô ấy có ổn không."
Minh đứng nép vào cột, tim đập nhanh. K. đang bị ngăn cản. Giống như cậu, K. cũng phải lén lút tìm cách tiếp cận Dì Hạ. Điều này không làm Minh bớt ghen tị, mà càng làm Minh thấy rõ sự phức tạp của mối tình bí mật này.
Khi K. thất vọng quay lưng đi, ánh mắt anh ta lướt qua Minh. Sự chạm trán chỉ diễn ra trong một giây, nhưng nó là một sự đối đầu vô hình giữa hai kẻ đang cùng đeo bám một người phụ nữ. K. nhìn Minh với sự hoài nghi, còn Minh nhìn K. với sự thách thức được che giấu.
K. bước ra khỏi sảnh, hòa vào màn mưa xối xả.
Minh nhận ra, cậu đã có được manh mối quan trọng nhất. K. đã xuất hiện. K. không phải là bóng ma trong quá khứ, mà là một mối đe dọa hiện hữu.
Minh quay lại phòng bệnh với chiếc khăn len trên tay.
Dì Hạ vẫn đang đọc sách. Cậu đặt khăn len xuống.
"Minh, cháu bị ướt rồi kìa. Lạnh lắm không?" Dì Hạ hỏi, sự quan tâm của dì là chân thật.
"Cháu không sao," Minh đáp, cậu cố ý nhìn thẳng vào vết chai trên ngón áp út của Dì Hạ. "Cháu vừa gặp một người. Anh ta đến tìm dì. Một người bạn cũ."
Dì Hạ cứng đờ người. Cuốn sách trên tay dì rơi xuống. Khuôn mặt dì trắng bệch, đôi mắt mở to, ngập tràn sự hoảng loạn và cầu xin.
"Cháu... cháu gặp ai?" Dì Hạ lắp bắp.
Minh tiến lại gần giường, hạ giọng. "Một người tên K."
Minh biết, cậu đã đánh một đòn mạnh vào Dì Hạ, và nó không chỉ là một đòn thăm dò. Nó là một hành động chiếm hữu đầy tội lỗi. Không khí trong phòng trở nên nghẹt thở. Sự im lặng giữa họ mang theo sự tuyệt vọng của Dì Hạ và sự đắc thắng tội lỗi của Minh.