Chiều hôm đó, sau những giờ học căng thẳng, Linh Chi cùng Minh Huy rời khỏi lớp, quyết định đi dạo quanh khuôn viên trường. Không khí chiều nhẹ nhàng, ánh nắng vàng óng trải dài trên những lối đi rợp bóng cây, tạo nên một khung cảnh vừa thanh bình vừa lãng mạn. Linh Chi cảm thấy trái tim mình nhảy lên từng nhịp khi nắm chặt tay Minh Huy, một cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc len lỏi trong lòng.
“Hôm nay mệt quá nhỉ… nhưng vẫn vui,” Linh Chi nói khẽ, ánh mắt nhìn quanh khuôn viên trường.
“Ừ… nhưng đi cùng cậu thì mọi thứ đều trở nên dễ chịu hơn,” Minh Huy đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Họ đi qua con đường lát gạch đỏ quen thuộc, nơi từng có những kỷ niệm nhỏ khi học chung cấp ba. Minh Huy bất chợt dừng lại, kéo Linh Chi ra khỏi dòng người đang tản bộ, dẫn cô đến một góc yên tĩnh, nơi chỉ có tiếng lá xào xạc và ánh nắng chiếu nhẹ.
“Linh Chi… cậu có biết mỗi lần mình bên cậu, mình thấy mọi thứ đều đẹp hơn không?” Minh Huy nói, giọng trầm ấm nhưng đầy chân thành.
Linh Chi đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô cảm nhận rõ ràng tình cảm của Minh Huy đang dần chạm vào trái tim mình, và lần này cô quyết định chủ động hơn.
“Mình cũng vậy, Minh Huy… cảm giác khi ở bên cậu rất đặc biệt,” Linh Chi thốt ra, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng nở nụ cười rạng rỡ, tim hòa nhịp, và cảm giác gần gũi lan tỏa trong không gian yên tĩnh. Họ đi tiếp, tay vẫn nắm chặt nhau, trò chuyện về những dự án, về những khoảnh khắc đáng nhớ, và cả những ước mơ nhỏ bé trong tương lai.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc đó nhanh chóng bị phá vỡ khi Hạ Vy xuất hiện, tinh nghịch như thường lệ. Cô vừa đi vừa cười, mắt lấp lánh sự tinh quái:
“Ồ, nhìn xem! Hai người đang đi dạo riêng tư à? Không mời mình sao?”
Linh Chi hơi giật mình, còn Minh Huy khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Anh biết Hạ Vy đang cố tạo chút rắc rối tinh nghịch, nhưng không muốn làm lớn chuyện.
“Hạ Vy, hôm nay chúng mình muốn đi dạo một chút thôi. Cậu đi theo cũng được, nhưng đừng làm ồn nhé,” Minh Huy nói nhẹ, giọng vừa nghiêm nghị vừa lịch sự.
Hạ Vy cười khúc khích, bước theo phía sau, ánh mắt vẫn không rời Linh Chi. Cô cố tình đưa ra những câu nói tinh nghịch để thử phản ứng của Minh Huy và Linh Chi.
“Thật là, Minh Huy… cậu không mời mình sao? Linh Chi xấu hổ quá đấy!” Hạ Vy nói, nháy mắt tinh nghịch.
Linh Chi đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa khó chịu, nhưng Minh Huy đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng, như muốn trấn an:
“Đừng lo, Linh Chi… cứ để mình lo.”
Hạ Vy thấy phản ứng đó, ánh mắt thoáng chút bất ngờ, nhưng không bỏ cuộc. Cô bắt đầu đưa ra những lời trêu chọc, thử xem Linh Chi sẽ phản ứng ra sao. Linh Chi, dù ban đầu hơi lúng túng, nhưng dần lấy lại tự tin. Cô quyết định không lùi bước, đáp lại những lời trêu chọc của Hạ Vy bằng nụ cười nhẹ, vừa lịch sự vừa kiên định.
“Cảm ơn Hạ Vy, nhưng hôm nay chúng mình muốn tận hưởng không gian yên tĩnh một chút,” Linh Chi nói khẽ, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết.
Minh Huy mỉm cười, ánh mắt nhìn Linh Chi đầy tự hào. Anh nhận ra rằng Linh Chi đang trưởng thành hơn, không chỉ trong cách xử lý tình huống mà còn trong sự can đảm thể hiện cảm xúc.
Họ tiếp tục đi dọc theo con đường lát đá, tay vẫn nắm chặt nhau. Minh Huy bất chợt dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Linh Chi:
“Linh Chi… mình muốn hỏi cậu một điều. Cậu có muốn… thử một điều mới không?”
Linh Chi hơi bất ngờ, ánh mắt lấp lánh tò mò.
“Điều gì vậy, Minh Huy?”
Minh Huy mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Linh Chi ngồi xuống ghế đá gần hồ. Anh lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, bìa màu xanh nhạt.
“Đây là cuốn sổ mà mình muốn tặng cậu… để ghi lại tất cả khoảnh khắc của chúng ta, từ những ngày bình thường đến những ngày đặc biệt. Mình muốn mỗi trang đều là thanh xuân của chúng ta.”
Linh Chi xúc động, mắt ngấn lệ. Cô nhận cuốn sổ, đặt tay lên tay Minh Huy, cảm nhận được hơi ấm và sự chân thành lan tỏa.
“Cảm ơn Minh Huy… mình sẽ trân trọng từng trang,” Linh Chi nói khẽ, giọng run run vì xúc động.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy đứng xa đó, ánh mắt thoáng chút ghen tuông nhưng vẫn cố nở nụ cười. Cô nhận ra rằng Minh Huy và Linh Chi đang tiến gần nhau từng bước, và thử thách tinh nghịch hôm nay không làm lung lay mối quan hệ.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cuốn sổ bị thổi bay. Minh Huy vội vàng chạy theo, nhưng Linh Chi cũng nhanh chân đuổi theo. Trong khoảnh khắc ấy, họ chạy song song, tay vẫn chạm nhau, ánh mắt trao nhau đầy vui sướng và hào hứng.
Cuối cùng, họ nhặt được cuốn sổ, cùng thở hổn hển và cười khúc khích. Linh Chi dựa nhẹ vào vai Minh Huy, cảm nhận sự an toàn và ấm áp lan tỏa. Minh Huy khẽ mỉm cười, đặt tay lên vai cô, và cả hai im lặng tận hưởng khoảnh khắc yên bình, lãng mạn ấy.
Buổi tối, khi trở về ký túc xá, Linh Chi mở cuốn sổ và bắt đầu ghi lại mọi khoảnh khắc hôm nay: từ lời tỏ tình, thử thách tinh nghịch của Hạ Vy, đến việc Minh Huy tặng cuốn sổ và cơn gió bất ngờ. Cô nhận ra rằng tình cảm thanh xuân không chỉ là ngọt ngào mà còn cần sự can đảm, tin tưởng, và những khoảnh khắc thử thách nhỏ để tình yêu trở nên bền chặt hơn.
Minh Huy cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về sự chủ động và trưởng thành của cô, về cử chỉ tinh nghịch của Hạ Vy, và tự nhủ:
“Dù có thử thách, dù có hiểu lầm, mình sẽ luôn bên Linh Chi. Mỗi khoảnh khắc cùng cô ấy đều là thanh xuân quý giá mà mình muốn trân trọng.”
Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa: tình cảm vừa lãng mạn, vừa tinh khôi, vừa đầy thử thách, mở ra hành trình tình yêu thanh xuân đẹp đẽ và đáng nhớ, tràn ngập rung động, nụ cười và những kỷ niệm khó quên.
Hết chương 11.