chạm vào thanh xuân

Chương 12: Buổi dã ngoại và những rung động tinh khôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ bảy, lớp tổ chức buổi dã ngoại ngoài trời nhằm thư giãn sau những tuần học căng thẳng. Linh Chi thức dậy từ sớm, háo hức chuẩn bị balo, mang theo cuốn sổ nhỏ mà Minh Huy tặng, vừa muốn ghi lại khoảnh khắc hôm nay, vừa muốn dành thời gian gần gũi với Minh Huy.

“Hôm nay chắc chắn sẽ vui… và mình sẽ ở bên Minh Huy thật lâu,” cô tự nhủ, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tươi rói trước gương.

Khi tới điểm tập trung, Minh Huy đã đứng đó, tay cầm máy ảnh, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Linh Chi bước tới, tim đập nhanh khi anh mỉm cười chào:

“Chào buổi sáng, Linh Chi! Hôm nay mình sẽ chụp thật nhiều khoảnh khắc đẹp nhé,” Minh Huy nói, giọng trầm ấm, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Ừ, cùng nhau lưu giữ thanh xuân nào!” Linh Chi đáp, nắm tay anh một cách tự nhiên, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Cả lớp chia thành các nhóm nhỏ để tham gia trò chơi teambuilding và dã ngoại. Nhóm của Linh Chi và Minh Huy được phân công chuẩn bị bữa trưa picnic và một số trò chơi ngoài trời. Họ cùng nhau bày bàn ghế, trải thảm, và chuẩn bị đồ ăn, mỗi cử chỉ đều khiến trái tim Linh Chi rung lên từng nhịp.

Hạ Vy, tinh nghịch như thường lệ, đi cạnh họ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Minh Huy và Linh Chi, rồi thốt ra những câu nói tinh quái:

“Ồ, hai người lại ngồi gần nhau rồi! Không mời mình ngồi cùng sao?”

Linh Chi đỏ mặt, còn Minh Huy khẽ cười, đặt tay lên vai cô để trấn an:

“Hôm nay chúng mình muốn tận hưởng không gian riêng, Hạ Vy à. Cậu cứ tự do đi chơi thôi.”

Hạ Vy hơi nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười tinh nghịch. Cô nhận ra rằng Minh Huy đang bảo vệ Linh Chi, và thử thách tinh nghịch này không làm lung lay mối quan hệ.

Sau khi chuẩn bị xong bữa trưa, nhóm bắt đầu các trò chơi ngoài trời. Trò chơi đầu tiên là kéo co, nơi tất cả đều hò reo, cổ vũ nhiệt tình. Linh Chi và Minh Huy đứng cùng nhau, tay chạm vào nhau khi giữ dây kéo, trái tim cả hai đều rộn ràng.

“Cố lên, Minh Huy! Mình tin cậu!” Linh Chi hò reo, giọng đầy năng lượng.

“Cảm ơn Linh Chi! Cậu cũng đừng buông tay nhé!” Minh Huy đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Khoảnh khắc họ phối hợp ăn ý để kéo sợi dây về phía nhóm mình, cả hai cảm nhận sự kết nối không chỉ qua trò chơi mà còn qua những rung động tinh khôi giữa họ. Hạ Vy đứng bên cạnh, dù cố trêu chọc nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự ghen tị tinh tế.

Sau trò chơi kéo co, nhóm chuẩn bị bữa trưa picnic dưới tán cây rộng, ánh nắng chiếu qua lá tạo nên những vệt sáng lung linh trên bàn ghế và thức ăn. Minh Huy và Linh Chi ngồi cạnh nhau, cùng nhau chia đồ ăn, trò chuyện về những khoảnh khắc đáng nhớ, từ những giờ học, dự án nghệ thuật, đến những cơn gió thổi bay cuốn sổ nhỏ hôm trước.

“Mình vẫn nhớ khoảnh khắc hôm trước… cơn gió thổi cuốn sổ, nhưng chúng ta cùng nhau chạy theo. Thật vui,” Linh Chi nói, mắt lấp lánh.

“Ừ… khoảnh khắc đó mình cũng nhớ. Cậu lúc đó chạy thật nhanh và tinh nghịch, khiến mình không nhịn được cười,” Minh Huy đáp, cười khẽ.

Sau bữa trưa, nhóm tiếp tục trò chơi truy tìm kho báu, nơi mọi người phải tìm các vật phẩm được giấu khắp khu vực dã ngoại. Linh Chi và Minh Huy là cặp đôi đồng hành, nắm tay nhau, trao đổi chiến lược và phối hợp tìm kiếm. Mỗi lần tay chạm nhau, họ đều cảm nhận tim mình đập nhanh hơn, nhưng không còn bối rối mà là cảm giác an toàn và hạnh phúc.

Hạ Vy, đi cùng nhóm khác, thi thoảng chạy lại đưa ra những thử thách tinh nghịch, như giả vờ cản đường, hay nháy mắt trêu chọc Linh Chi:

“Cậu có chắc sẽ tìm được kho báu trước chúng mình không, Linh Chi?”

Linh Chi không giận, chỉ mỉm cười, vừa lách qua, vừa nắm tay Minh Huy:

“Chúng ta cùng nhau tìm thôi, Minh Huy. Chắc chắn sẽ tìm được.”

Minh Huy gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, và trong khoảnh khắc ấy, Linh Chi nhận ra rằng tình cảm thanh xuân không chỉ là lời nói, mà còn là những hành động nhỏ, cùng nhau vượt qua thử thách, cùng nhau trải nghiệm và trưởng thành.

Khi trò chơi kết thúc, Minh Huy bất ngờ kéo Linh Chi ra một góc yên tĩnh, nơi hồ nước phản chiếu ánh nắng chiều lung linh. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu lắng:

“Linh Chi… mình muốn hỏi cậu một điều. Cậu có muốn thử một điều đặc biệt không?”

Linh Chi hơi bối rối, ánh mắt lấp lánh tò mò.

“Điều gì vậy, Minh Huy?”

Minh Huy mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô, dẫn cô đứng gần hồ. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cả hai, tạo nên khung cảnh lãng mạn và tinh khôi.

“Mình muốn… lần đầu tiên cùng cậu… chụp những bức ảnh kỷ niệm chỉ riêng chúng ta, không ai khác,” Minh Huy nói, giọng trầm ấm.

Linh Chi đỏ mặt, tim đập mạnh, nhưng gật đầu đồng ý. Cả hai đứng cạnh nhau, Minh Huy hướng dẫn cô cách tạo dáng tự nhiên, ánh mắt và nụ cười trao nhau như thấu hiểu tất cả cảm xúc. Những bức ảnh trở nên không chỉ là kỷ niệm, mà còn là biểu tượng cho tình yêu thanh xuân ngọt ngào và tinh khôi giữa họ.

Buổi chiều dần tàn, khi ánh nắng cuối ngày chiếu qua tán cây, nhóm trở về điểm tập trung. Linh Chi cảm nhận một niềm hạnh phúc tràn đầy, trái tim nhộn nhịp, và nhận ra rằng những khoảnh khắc bên Minh Huy không chỉ là ngọt ngào mà còn là thử thách, sự trưởng thành và niềm tin tưởng lẫn nhau.

Trên đường về ký túc xá, Linh Chi và Minh Huy đi song song, tay vẫn nắm chặt, không nói nhiều nhưng ánh mắt trao nhau đầy hiểu ý. Họ biết rằng, dù Hạ Vy có thử thách hay tinh nghịch đến đâu, tình cảm giữa họ đã vững chắc, và những rung động hôm nay sẽ trở thành kỷ niệm khó quên.

Khi về tới phòng, Linh Chi mở cuốn sổ, ghi lại từng khoảnh khắc trong ngày dã ngoại: từ trò chơi, bữa trưa picnic, trò chơi truy tìm kho báu, đến những bức ảnh chụp riêng, và cả cảm giác gần gũi bên Minh Huy. Cô nhận ra rằng tình yêu thanh xuân không chỉ là ngọt ngào mà còn cần sự đồng hành, sự tin tưởng và những khoảnh khắc trải nghiệm cùng nhau.

Minh Huy, trong phòng ký túc xá của mình, cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về những cử chỉ tinh tế, về nụ cười, ánh mắt và cả sự trưởng thành mà cô thể hiện hôm nay. Anh tự nhủ:

“Mình sẽ trân trọng từng khoảnh khắc với Linh Chi. Dù thử thách có đến, dù Hạ Vy có tinh nghịch, mình sẽ luôn bên cô ấy, bảo vệ và cùng cô ấy trải qua thanh xuân đẹp nhất.”

Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa: tình cảm đã trưởng thành hơn, vừa lãng mạn, vừa tinh khôi, vừa đầy thử thách, mở ra hành trình thanh xuân đẹp đẽ, tràn ngập rung động, nụ cười và những kỷ niệm khó quên.

Hết chương 12.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×