chạm vào thanh xuân

Chương 13: Chuyến đi ngắn và những rung động bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm thứ sáu, cả lớp hân hoan chuẩn bị cho chuyến đi thực tế ngắn ngoài trường, nhằm trải nghiệm thực tế trong môn nghệ thuật và cũng để thư giãn trước kỳ thi sắp tới. Linh Chi thức dậy từ rất sớm, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp, bởi đây là lần đầu tiên cô và Minh Huy đi chung một chuyến đi dài, không còn những giờ học gò bó hay những khoảnh khắc ngắn ngủi trên sân trường.

“Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày đáng nhớ… mình phải ghi lại mọi khoảnh khắc,” Linh Chi tự nhủ, chỉnh sửa tóc và nở nụ cười trước gương.

Khi đến điểm tập trung, Minh Huy đã đứng đó, tay cầm ba lô và máy ảnh, ánh mắt tràn đầy niềm vui và hơi ngượng ngùng khi nhìn Linh Chi:

“Chào buổi sáng, Linh Chi. Sẵn sàng cho chuyến đi chưa?”

“Rất sẵn sàng! Còn cậu?” Linh Chi đáp, lòng bỗng rung lên từng nhịp khi Minh Huy mỉm cười.

Trên chuyến xe buýt chở cả lớp, Linh Chi chọn ngồi cạnh Minh Huy. Họ cùng nhau trao đổi về những dự định sáng tạo, vẽ tranh, chụp ảnh, và trò chuyện về những kỷ niệm nhỏ từ những ngày đầu tiên gặp nhau. Khoảnh khắc gần gũi ấy khiến cả hai vừa thoải mái vừa bối rối, nhưng cảm giác thân mật lan tỏa giữa họ khiến trái tim Linh Chi nhảy nhịp nhanh.

Hạ Vy, tinh nghịch như thường lệ, đi phía sau, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát và nháy mắt trêu chọc:

“Hai người lại ngồi gần nhau… không sợ xe buýt rung lắc sao?”

Linh Chi đỏ mặt, còn Minh Huy chỉ cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Anh biết Hạ Vy đang tinh nghịch, nhưng không làm lớn chuyện.

Khi đến khu nghỉ dã ngoại, cả lớp nhanh chóng sắp xếp chỗ ở, chuẩn bị đồ ăn nhẹ và các dụng cụ vẽ, chụp ảnh. Minh Huy và Linh Chi được xếp cùng phòng trọ nhỏ, không gian chỉ vừa đủ cho hai người, ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ. Linh Chi cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng đồng thời tràn ngập hạnh phúc khi ở cạnh Minh Huy.

“Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng chuyến đi này nhé,” Minh Huy nói, giọng trầm ấm, mắt nhìn thẳng vào Linh Chi.

“Ừ, chắc chắn rồi,” Linh Chi đáp, lòng bỗng ấm áp.

Buổi chiều, lớp tham gia trò chơi vẽ phong cảnh tự do, nơi mỗi học sinh được lựa chọn một góc để thể hiện sáng tạo. Linh Chi chọn một góc hồ yên tĩnh, nơi ánh nắng phản chiếu trên mặt nước, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Minh Huy đi cùng cô, hướng dẫn một số kỹ thuật màu sắc và phối cảnh, đôi tay họ thoáng chạm nhau, nhưng lần này cả hai không bối rối mà cảm nhận sự ấm áp và kết nối sâu sắc.

Hạ Vy đi qua, tinh nghịch:

“Ồ, hai người đang vẽ chung… không cần ai giúp cậu sao, Linh Chi?”

Linh Chi chỉ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Huy, trong khi anh mỉm cười trả lời:

“Chúng ta thích làm cùng nhau, cảm giác tốt hơn mà.”

Sau khi hoàn thành bức tranh, Minh Huy kéo Linh Chi ra phía hồ, nơi ánh nắng chiều chiếu lên mặt nước tạo nên khung cảnh lung linh như mơ. Anh lấy từ ba lô ra một chiếc máy ảnh nhỏ, gợi ý:

“Mình muốn chụp vài bức ảnh lưu giữ chuyến đi… chỉ có hai chúng ta.”

Linh Chi đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng đồng ý. Minh Huy hướng dẫn cô tạo dáng tự nhiên, ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười chân thành, khiến Linh Chi cảm nhận rõ ràng sự an toàn và rung động trong lòng. Những bức ảnh ấy không chỉ là kỷ niệm mà còn là biểu tượng cho tình cảm đang nảy nở giữa họ.

Đêm xuống, lớp tổ chức buổi lửa trại ngoài trời, nơi mọi người quây quần kể chuyện, hát hò và chia sẻ những kỷ niệm. Minh Huy và Linh Chi ngồi cạnh nhau, cùng nhau nướng kẹo marshmallow, tay đôi khi chạm nhau khiến tim cả hai rung lên từng nhịp.

Hạ Vy vẫn tinh nghịch, thỉnh thoảng đưa ra những thử thách nhỏ như yêu cầu Linh Chi hát một bài hát trước mọi người, nhưng lần này Linh Chi tự tin hơn, trả lời bằng nụ cười:

“Được thôi… nhưng Minh Huy sẽ giúp mình.”

Minh Huy cười, nắm tay cô nhẹ nhàng, ánh mắt đầy tự hào. Họ hát cùng nhau, giọng hòa quyện, khiến mọi người trong lớp đều cười và trầm trồ. Khoảnh khắc ấy khiến Linh Chi nhận ra rằng tình yêu thanh xuân không chỉ là lời nói, mà là sự đồng hành, sẻ chia và cùng nhau vượt qua những thử thách nhỏ.

Bất ngờ, một cơn mưa nhỏ bất ngờ ập tới, làm mọi người phải chạy tìm nơi trú. Minh Huy lập tức che dù cho Linh Chi, dẫn cô chạy về phía lều, tay vẫn nắm chặt tay cô. Linh Chi cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, trong khi cơn mưa tạo nên khung cảnh vừa lãng mạn vừa kịch tính.

“Cậu không sao chứ?” Minh Huy hỏi, giọng trầm ấm, mắt nhìn thẳng vào cô.

“Mình ổn… nhưng hơi bất ngờ,” Linh Chi đáp, đỏ mặt nhưng hạnh phúc.

Sau khi trú mưa xong, lớp tiếp tục buổi tối với trò chuyện nhẹ nhàng bên ánh lửa. Linh Chi và Minh Huy ngồi gần nhau, đôi tay khẽ chạm, ánh mắt trao nhau đầy rung động. Họ cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm nhận sự tĩnh lặng và đẹp đẽ của thanh xuân.

Trước khi đi ngủ, Linh Chi mở cuốn sổ nhỏ và ghi lại từng khoảnh khắc trong chuyến đi: từ trò chơi, bữa trưa picnic, bức tranh phong cảnh, đến buổi lửa trại và cơn mưa bất ngờ. Cô nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ là ngọt ngào mà còn trưởng thành hơn, trải qua thử thách và khoảnh khắc bất ngờ, trở thành ký ức quý giá của tuổi trẻ.

Minh Huy, trong phòng trọ, cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc vừa gần gũi vừa thử thách, và tự nhủ:

“Dù có bất ngờ hay thử thách nào, mình sẽ luôn bên Linh Chi. Mỗi khoảnh khắc cùng cô ấy đều là thanh xuân quý giá, mình sẽ trân trọng mãi.”

Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa: tình cảm đã trở nên sâu sắc hơn, vừa lãng mạn, vừa tinh khôi, vừa đầy thử thách, mở ra hành trình thanh xuân đẹp đẽ, tràn ngập rung động, nụ cười và những kỷ niệm khó quên.

Hết chương 13.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×