Sáng sớm hôm đó, Linh Chi thức dậy trong căn phòng ký túc xá ngập ánh nắng dịu dàng. Cô kéo rèm, nhìn ra sân trường rộng lớn và hít một hơi sâu. Không khí trong lành, tiếng chim hót, và cảnh tượng sinh viên chạy nhảy trên sân cỏ khiến cô cảm thấy tinh thần phấn chấn.
“Hôm nay phải thật chăm chỉ và hòa nhập với mọi người,” Linh Chi thầm nhủ, ánh mắt lấp lánh quyết tâm.
Khi bước xuống sân trường, cô nhìn thấy Minh Huy đang đứng chờ dưới gốc cây. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến Linh Chi không khỏi mỉm cười. Minh Huy vẫy tay, nụ cười hiền hậu vẫn giữ nguyên nét dịu dàng:
“Chào buổi sáng, Linh Chi!”
“Chào Minh Huy! Cậu dậy sớm thế,” cô đáp, lòng ngập tràn niềm vui.
Họ cùng nhau đi vào lớp học, nhưng hôm nay lớp sẽ tổ chức buổi workshop nhóm. Mỗi nhóm sẽ thực hiện một dự án nghệ thuật nhỏ, yêu cầu sự hợp tác, sáng tạo, và tinh thần đồng đội. Linh Chi và Minh Huy được xếp chung nhóm, cùng với một vài bạn mới.
Ngay từ khi bắt đầu, Linh Chi nhận thấy Minh Huy luôn quan sát từng chi tiết nhỏ: cách sắp xếp màu sắc, phối hợp ánh sáng, và cách thể hiện ý tưởng. Anh nhẹ nhàng đề xuất:
“Nếu chúng ta đặt bố cục theo hướng này, sản phẩm sẽ có chiều sâu hơn. Cậu thử vẽ phần nền trước, mình sẽ xử lý ánh sáng nhé.”
Linh Chi gật đầu, cảm giác quen thuộc lại ùa về. Những năm tháng chơi đùa cùng nhau hồi nhỏ, những khoảnh khắc cả hai cùng sáng tạo, giờ đây được tái hiện lại, nhưng trong một bối cảnh trưởng thành hơn.
Buổi workshop diễn ra trôi chảy, xen lẫn những tiếng cười và cả những tình huống hài hước. Khi Minh Huy cầm máy ảnh để thử nghiệm góc chụp, vô tình làm rơi một hộp màu, khiến Linh Chi giật mình, và cả hai lại chạm tay nhau. Lần này, Linh Chi không né tránh mà mỉm cười, trong khi Minh Huy cũng cười khẽ, ánh mắt ánh lên sự tinh nghịch.
Buổi chiều, nhóm của họ phải trình bày dự án trước lớp. Linh Chi cảm thấy hơi lo lắng, nhưng Minh Huy nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy sự động viên:
“Cậu không cần lo đâu, chúng ta sẽ làm tốt.”
“Ừ… cậu luôn biết cách làm mình yên tâm,” Linh Chi đáp, lòng ấm áp.
Khi đứng trước lớp, cả hai cùng nhau thuyết trình. Minh Huy giới thiệu ý tưởng tổng thể, còn Linh Chi mô tả chi tiết và thể hiện phần sáng tạo bằng tranh vẽ. Những câu chữ và hình ảnh kết hợp nhịp nhàng, nhận được tràng pháo tay khích lệ từ các bạn cùng lớp. Linh Chi cảm thấy hạnh phúc, và trong lòng dường như có một luồng cảm giác ngọt ngào khó tả: những rung động của tuổi trẻ vừa hiện hữu, vừa tinh khôi, vừa gần gũi.
Sau giờ học, họ cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên trường. Minh Huy dẫn Linh Chi đến khu hồ nhỏ, nơi ánh nắng chiếu lên mặt nước tạo nên khung cảnh lấp lánh. Minh Huy cầm một chiếc lá rơi từ trên cây đưa cho cô:
“Giữ kỷ niệm hôm nay nhé.”
“Cảm ơn,” Linh Chi đáp, ánh mắt dịu dàng, tim đập nhanh.
Trong lúc trò chuyện, Linh Chi bắt đầu nhận ra những cảm xúc mới lạ của mình. Không chỉ là tình bạn thân quen từ thuở nhỏ, mà còn là cảm giác rung động mỗi khi Minh Huy gần gũi, mỗi khi anh mỉm cười, và mỗi khi ánh mắt anh chạm vào cô.
Chiều hôm đó, câu lạc bộ nghệ thuật tổ chức một buổi thi vẽ nhanh ngoài trời. Linh Chi và Minh Huy được ghép thành một cặp. Khi cả hai cùng nhau chọn cảnh để vẽ, họ vô tình cùng chạm tay vào cọ vẽ. Lần này, Linh Chi không thể giấu nỗi bối rối, mặt đỏ bừng, nhưng Minh Huy chỉ cười khẽ:
“Cậu đừng ngại, chúng ta hợp tác mà.”
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến trái tim Linh Chi rung lên. Cô nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc gần gũi với Minh Huy đều khiến cô hạnh phúc và lo lắng đồng thời.
Buổi tối, Linh Chi trở về ký túc xá, mở cửa phòng và nhìn thấy một tấm thiệp nhỏ trên bàn. Cô mở ra và thấy dòng chữ nguệch ngoạc quen thuộc:
"Cảm ơn cậu vì một ngày tuyệt vời. – Minh Huy"
Trái tim Linh Chi như nhảy lên. Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa. Đây là lần đầu tiên Minh Huy chủ động gửi một lời nhắn chân thành, và cô biết rằng, mối quan hệ của họ đang dần chuyển sang một chiều sâu khác – vừa bạn vừa tình cảm, vừa thân quen vừa mới mẻ.
Ngày hôm sau, lớp học tiếp tục với các hoạt động nhóm. Linh Chi và Minh Huy cùng nhau thảo luận về ý tưởng cho dự án dài hạn. Họ ngồi sát bên nhau, ánh mắt chạm nhau nhiều lần, cả hai đều cảm nhận được sự rung động tinh tế trong lòng. Khi Minh Huy đưa tay giúp Linh Chi chỉnh một chi tiết nhỏ trên bản vẽ, ánh mắt họ chạm nhau, và Linh Chi không thể giấu nỗi bối rối.
Một tình huống hài hước xảy ra khi Minh Huy vô tình đụng phải chiếc cốc nước trên bàn, làm nước tràn ra bản vẽ của Linh Chi. Linh Chi giật mình, mặt đỏ bừng, còn Minh Huy nhanh chóng dùng khăn lau sạch, cả hai lại cười khúc khích. Những khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy gần gũi ấy khiến cả hai nhận ra rằng, mỗi hành động dù nhỏ cũng đủ để trái tim họ rung động.
Chiều hôm đó, cả hai cùng nhau đi tham quan phòng triển lãm nghệ thuật trong trường. Họ cùng nhau nhìn ngắm các bức tranh, ảnh nghệ thuật, và chia sẻ cảm nhận về từng tác phẩm. Minh Huy nhẹ nhàng chỉ ra những chi tiết mà Linh Chi chưa để ý, khiến cô cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. Linh Chi cũng góp ý những chi tiết mà Minh Huy chưa nghĩ tới, khiến anh cười khẽ:
“Cậu tinh tế quá, Linh Chi.”
“Cậu cũng vậy, Minh Huy. Mình học được nhiều từ cậu.”
Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên hồ. Cô thầm nghĩ về những khoảnh khắc hôm nay: nụ cười, ánh mắt, những lần chạm tay, và cả những tiếng cười ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, tuổi trẻ thật đẹp, và tình cảm giữa cô và Minh Huy đang dần nở rộ như một bông hoa tinh khôi, vừa ngọt ngào vừa bối rối.
Trong giấc ngủ, Linh Chi mơ thấy những ngày tháng đại học: cô và Minh Huy cùng nhau học tập, cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khóa, cùng nhau cười đùa và chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ nhưng ý nghĩa. Trái tim cô nhẹ nhàng rung lên, mở ra một hành trình thanh xuân đầy màu sắc, nơi tình bạn thân quen dần chuyển hóa thành tình cảm đầu đời ngọt ngào và tinh khôi.
Hết chương 4.