chạm vào thanh xuân

Chương 5: Lời thầm và thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ ký túc xá, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên giường Linh Chi. Cô thức dậy với cảm giác bồn chồn khó tả. Dù đã quen dần với môi trường đại học, nhưng hôm nay trong lòng cô lại có một nỗi lo nhỏ – Hạ Vy.

“Mình không thể để cô ấy làm mình hoảng sợ hay ghen tị. Minh Huy là bạn từ thuở nhỏ… mình phải tự tin,” Linh Chi tự nhủ, ánh mắt rạng rỡ quyết tâm.

Khi bước xuống sân trường, Linh Chi nhìn thấy Minh Huy đang đứng chờ trước cổng, cặp sách gọn gàng trên vai. Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ dịu như những ngày trước, nhưng trong mắt Linh Chi lại dấy lên một luồng bối rối.

“Chào buổi sáng, Linh Chi!” Minh Huy gọi, giọng ấm áp.

“Chào Minh Huy… hôm nay chúng ta cùng đi học nhé,” Linh Chi đáp, lòng vừa háo hức vừa lo lắng.

Họ cùng nhau vào lớp. Trong tiết học đầu tiên, giảng viên yêu cầu mỗi nhóm chuẩn bị một phần trình bày về dự án nghệ thuật dài hạn. Linh Chi và Minh Huy lại được xếp chung nhóm, nhưng lần này, Hạ Vy cũng tham gia vào nhóm của họ. Sự xuất hiện của Hạ Vy khiến Linh Chi cảm thấy hơi áp lực.

Khi thảo luận, Hạ Vy liên tục đưa ra những ý kiến sắc sảo, đôi khi thẳng thắn nhưng cũng không thiếu phần khiêu khích, khiến Linh Chi phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi trả lời. Minh Huy vẫn giữ thái độ trung lập, nhưng ánh mắt anh đôi lúc nhìn Linh Chi khiến cô thấy vừa an tâm vừa hơi xao xuyến.

“Chúng ta có thể thử phối hợp ý tưởng của Hạ Vy với phần mình và Linh Chi, sẽ tạo ra sản phẩm khác biệt,” Minh Huy gợi ý.

“Ừ… mình đồng ý,” Linh Chi đáp, cố giữ bình tĩnh.

Trong buổi trưa, nhóm quyết định ra sân trường để cùng nhau phác thảo ý tưởng. Ánh nắng vàng rực rỡ, tiếng cười nói rộn ràng. Linh Chi ngồi cạnh Minh Huy, cảm giác gần gũi khiến cô bối rối. Khi Minh Huy đưa tay chỉnh một chi tiết trên bản phác thảo của cô, tay họ chạm nhau, ánh mắt chạm nhau đầy bất ngờ.

Hạ Vy quan sát và khẽ cười, khiến Linh Chi nhận ra rằng, sự xuất hiện của cô ấy không chỉ là thử thách mà còn là một dấu hiệu rõ ràng về cảm xúc của Minh Huy đối với cô. Linh Chi hít một hơi sâu, quyết tâm không để bản thân bị lung lay.

Buổi chiều, nhóm quay lại lớp học để hoàn thiện bản vẽ. Trong lúc cả nhóm tập trung, Minh Huy đưa mắt nhìn Linh Chi và thì thầm:

“Đừng lo, mình ở đây mà.”

Linh Chi cảm nhận được sự ấm áp và an tâm, nhưng đồng thời cũng lo lắng khi Hạ Vy liên tục ngồi gần và trao đổi với Minh Huy về các chi tiết nhỏ. Cô nhận ra lần đầu tiên mình cảm thấy ghen tuông, một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng khiến trái tim cô nhịp nhanh hơn.

Một tình huống hài hước xảy ra khi Minh Huy và Linh Chi cùng nhặt một cây bút rơi. Hạ Vy cũng vươn tay, khiến ba người vô tình chạm tay nhau. Linh Chi đỏ mặt, Minh Huy hơi ngượng nhưng cười khẽ, còn Hạ Vy cười tinh nghịch, khiến không khí vừa căng thẳng vừa vui vẻ.

Chiều tối, sau khi hoàn thành buổi workshop, cả nhóm đi dạo quanh hồ để thư giãn. Minh Huy và Linh Chi đi song song, ánh mắt họ chạm nhau nhiều lần. Minh Huy khẽ nắm tay Linh Chi, nhưng cô kịp thời rút tay, mặt đỏ bừng.

“Sao cậu lại rụt tay vậy?” Minh Huy hỏi, giọng hơi ngạc nhiên.

“Mình… chỉ không muốn làm cậu bối rối,” Linh Chi lí nhí đáp, tim đập nhanh.

Khoảnh khắc ấy khiến Minh Huy nhận ra rằng, Linh Chi cũng đã bắt đầu cảm nhận những rung động đầu tiên. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Mình hiểu… nhưng mình không sao cả, cậu đừng lo.”

Tối hôm đó, Linh Chi trở về ký túc xá, ngồi bên cửa sổ và nhớ lại mọi chi tiết trong ngày: ánh mắt, nụ cười, những lần chạm tay, và cả sự xuất hiện của Hạ Vy. Cô thầm nghĩ: “Tuổi trẻ thật đẹp, nhưng cũng thật phức tạp… Minh Huy là bạn thân từ nhỏ, mà sao giờ trái tim mình lại rung động nhiều đến vậy?”

Trong khi đó, Minh Huy cũng trở về phòng, lòng dấy lên cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Anh nhận ra rằng, tình cảm của mình dành cho Linh Chi đang trở nên rõ ràng hơn, và những thử thách nhỏ từ Hạ Vy chỉ khiến anh quyết tâm bảo vệ người bạn thân thiết và quý giá.

Ngày hôm sau, lớp học tổ chức một buổi trò chơi nhóm để rèn luyện tinh thần hợp tác. Linh Chi, Minh Huy và Hạ Vy cùng tham gia. Khi trò chơi diễn ra, Minh Huy luôn đứng cạnh Linh Chi, hỗ trợ cô vượt qua các thử thách. Hạ Vy cũng tích cực tham gia, nhưng dường như cô nhận ra sự gần gũi giữa Linh Chi và Minh Huy, ánh mắt thoáng chút ghen tuông nhưng vẫn giữ nụ cười tinh nghịch.

Trong trò chơi cuối cùng, cả nhóm phải vượt qua chướng ngại vật và đưa bóng về đích. Linh Chi gặp khó khăn với một chướng ngại vật cao, Minh Huy lập tức chạy đến nâng đỡ cô. Khi Linh Chi leo lên thành công, cô quay lại nhìn Minh Huy, ánh mắt đầy cảm kích và dịu dàng. Minh Huy chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự trân trọng.

Sau khi trò chơi kết thúc, nhóm cùng nhau ngồi nghỉ, trò chuyện rôm rả. Minh Huy quay sang Linh Chi:

“Cậu làm tốt lắm, Linh Chi.”

“Cảm ơn… nhờ có cậu giúp đỡ nữa,” Linh Chi đáp, ánh mắt ngập tràn sự trìu mến.

Khoảnh khắc ấy khiến cả hai nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đang dần trở nên rõ ràng. Những thử thách nhỏ, những tình huống ghen tuông nhẹ, và cả sự gần gũi hàng ngày đều làm trái tim họ rung động.

Buổi tối, Linh Chi nằm trên giường, nhớ lại toàn bộ ngày hôm nay. Cô cầm điện thoại, định nhắn tin cho Minh Huy, nhưng rồi lại ngập ngừng. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, trái tim mình vừa háo hức vừa bối rối đến vậy.

Minh Huy cũng không thể ngủ ngon. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc cả hai gần nhau, và về Hạ Vy – thử thách đầu tiên trong mối quan hệ tinh tế và ngọt ngào này. Anh tự nhủ: “Dù có khó khăn thế nào, mình sẽ bảo vệ Linh Chi và không để bất cứ ai làm cô ấy buồn.”

Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu nảy nở: những thử thách đầu tiên chỉ khiến tình cảm thanh xuân thêm ngọt ngào, bối rối, và chân thành hơn, mở ra hành trình đầy màu sắc của một mối tình tinh khôi và khó quên.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×