Trời đổ mưa suốt từ rạng sáng. Từng giọt mưa rơi xuống mái hiên biệt thự, vỡ tan thành tiếng lộp bộp đều đặn. Không khí ẩm lạnh len qua từng khe cửa, khiến căn nhà vốn đã trầm mặc càng thêm cô tịch.
Cố Tâm An đứng bên cửa sổ phòng ăn, tay cầm cốc cà phê đã nguội. Cô nhìn màn mưa xám xịt ngoài kia, trong lòng trống rỗng lạ thường. Đã ba ngày trôi qua kể từ sau đám cưới, nhưng giữa cô và Trần Dạ Thâm – ngoài danh nghĩa “vợ chồng” – chẳng có gì khác ngoài sự im lặng.
Buổi sáng, anh rời nhà từ rất sớm. Tối đến, anh về muộn, thường khi cô đã ngủ hoặc giả vờ ngủ. Bữa ăn chung duy nhất là bữa sáng đầu tiên sau lễ cưới – khi cả hai ngồi đối diện, giữa bàn ăn dài đến mức phải nghiêng người mới nghe được nhau thở. Từ đó trở đi, họ không bao giờ ăn cùng nữa.
Căn nhà rộng quá.
Rộng đến nỗi bước chân cô vang lên cũng nghe như vọng lại từ đâu đó xa xôi.
Người giúp việc đều rất lễ phép, nhưng không bao giờ nói chuyện thừa. Mọi thứ ngăn nắp, hoàn hảo, sạch sẽ đến mức lạnh lẽo. Không có hơi người, chỉ có nề nếp và quy củ.
Trên tường phòng khách, bức ảnh cưới lớn treo chính giữa – hình ảnh cô và anh trong bộ đồ cưới trắng đen tương phản. Anh lạnh lùng, cô cười nhẹ. Tất cả đều hoàn mỹ, nhưng chẳng ai biết đằng sau nó là khoảng cách không thể chạm.
Buổi tối, Trần Dạ Thâm trở về. Ánh đèn pha từ chiếc xe sang chiếu rọi qua lớp mưa mỏng, phản chiếu hình ảnh anh bước xuống trong chiếc áo sơ mi đen dính nước. Dáng người cao, thẳng, bước chân trầm ổn.
Người giúp việc vội ra mở cửa, cúi đầu:
“Chào tổng giám đốc.”
Anh chỉ gật nhẹ, cởi áo khoác, đặt lên tay người giúp việc. Cảm nhận có ánh mắt dõi theo mình, anh quay đầu. Ở cầu thang tầng hai, Tâm An đang đứng, tay vịn lan can, tóc buông nhẹ, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn vàng.
Ánh mắt họ chạm nhau vài giây, lạnh như gió đêm.
“Anh ăn tối chưa?” – Cô cất giọng, nhẹ như sợ phá vỡ không gian.
“Rồi.” – Anh đáp ngắn gọn, rồi đi thẳng vào phòng làm việc ở tầng một.
Cửa phòng khép lại. Tiếng chốt cửa vang lên khô khốc.
Tâm An khẽ cười, nụ cười nhẹ như hơi thở.
“Rồi” – một chữ ấy, đủ để xóa đi mọi cố gắng nhỏ nhoi của cô trong buổi tối âm u này.
Trên bàn ăn, cô đã dặn nhà bếp chuẩn bị những món đơn giản: canh gà nấm, cá hấp gừng, salad rau củ. Tất cả còn bốc khói, nhưng giờ chỉ mình cô ngồi trước bàn dài trống trải.
Cô ăn chậm rãi, từng miếng nhỏ, cảm giác nhạt nhẽo hơn cả nước mưa ngoài trời.
Khi bữa tối kết thúc, cô mang cốc nước nóng đến gõ cửa phòng làm việc anh.
“Vào đi.” – Giọng anh vọng ra, trầm, khàn khàn vì mệt.
Cô mở cửa, mùi cà phê và khói thuốc nhàn nhạt xộc vào mũi. Căn phòng rộng, tường treo vài bức tranh đen trắng, góc bàn bày tài liệu chồng chất. Trần Dạ Thâm ngồi sau bàn, áo sơ mi xắn tay, đang ký giấy tờ. Ánh đèn bàn hắt xuống gương mặt anh – lạnh, tập trung, không hề có chút mềm mại.
“Tôi pha cho anh ít trà gừng.” – Cô đặt cốc xuống bàn.
Anh chỉ liếc nhìn, rồi gật nhẹ. “Cảm ơn.”
Không khí im lặng lại bao trùm. Cô đứng yên vài giây, rồi hỏi:
“Anh bận lắm à?”
“Ừ.”
“Anh về muộn suốt… chắc công ty nhiều việc?”
Anh dừng bút, ngẩng lên nhìn cô. “Nếu cô định tìm đề tài nói chuyện, thì không cần. Giữa chúng ta không cần phải giả thân thiết.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc lướt qua lòng ngực cô.
Cô mím môi, nở nụ cười nhẹ đến chua chát: “Tôi chỉ định… quan tâm một chút. Dù sao chúng ta cũng sống chung.”
“Chung nhà, không phải chung đời.” – Anh đáp, giọng đều, ánh mắt không hề dao động.
Cô gật đầu: “Phải, tôi nhớ rõ điều đó trong hợp đồng.”
Trước khi rời khỏi, cô khẽ nói: “Anh đừng uống cà phê buổi tối nữa. Dạ dày anh không tốt đâu.”
Cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn tiếng bút viết, nhưng không ai nhận ra, sau khi cô đi, ánh mắt anh đã dừng lại trên cốc trà gừng rất lâu.
Đêm khuya. Mưa vẫn chưa tạnh.
Tâm An trằn trọc mãi không ngủ được. Cô ngồi dậy, khoác áo choàng, bước ra ban công tầng hai. Gió thổi ướt tóc, lạnh buốt, nhưng lại khiến đầu óc tỉnh táo hơn.
Bên dưới, ánh đèn từ phòng làm việc của anh vẫn còn sáng. Cô nhìn xuống, thấy bóng dáng anh vẫn ngồi bên bàn, lưng thẳng, tay cầm bút, tập trung như thể chẳng có gì trên đời khiến anh phân tâm.
Cô khẽ thở dài.
Người đàn ông ấy như một tòa thành – cao, kiên cố, lạnh lẽo. Dù cô có cố gõ cửa bao nhiêu lần, vẫn chẳng có ai trả lời.
Cô nhớ lời Lý Nhi nói trước lễ cưới: “Tâm An, nếu cậu lấy một người không yêu mình, cậu sẽ phải học cách sống chung với sự im lặng.”
Bây giờ, cô mới hiểu. Sống cùng im lặng còn khó hơn cả cô đơn.
Cô quay vào phòng, khép cửa, cố dỗ giấc ngủ. Nhưng trong đầu cứ văng vẳng một giọng nói lạnh như thép: “Chung nhà, không phải chung đời.”
Sáng hôm sau, trời hửng nắng sau nhiều ngày mưa. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, rọi lên tấm rèm trắng phập phồng theo gió.
Khi cô bước xuống tầng, anh đã ngồi ở bàn ăn, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, tay cầm báo. Ánh sáng chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, lạnh mà đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt.
Cô hơi ngạc nhiên – đây là lần đầu tiên họ gặp nhau buổi sáng.
“Chào buổi sáng.” – Cô khẽ nói.
Anh chỉ “ừ” một tiếng, mắt không rời tờ báo.
Người giúp việc dọn bữa: bánh mì nướng, trứng lòng đào, nước cam. Tất cả đều hoàn hảo – nhưng không khí thì nặng nề.
Tâm An cầm ly sữa, uống chậm rãi.
“Anh có về ăn tối không?” – Cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản.
“Không chắc.”
“Vậy tôi dặn nhà bếp chuẩn bị ít lại, đỡ phí.”
Anh đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu. Ánh mắt ấy sắc bén, lạnh lẽo. “Không cần lo cho tôi. Chỉ cần cô làm tốt phần việc của mình.”
Cô im lặng, gật đầu.
Bữa sáng trôi qua không một lời thêm.
Khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô bất giác nói: “Anh đừng làm việc quá sức.”
Anh quay đầu, ánh mắt thoáng một tia khó hiểu, nhưng rồi lại nhạt nhẽo: “Cô không cần nói những câu vô nghĩa đó.”
Cánh cửa đóng lại. Tiếng động cơ xe dần xa. Căn nhà lại trở về với sự tĩnh mịch quen thuộc.
Tâm An ngồi yên, đôi tay đan vào nhau. Cô không giận, chỉ thấy mệt.
Buổi trưa, cô đến bệnh viện Cố Thịnh để kiểm tra vài thủ tục chuyển nhượng.
Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt lẫn lộn – vừa cảm kích, vừa thương hại. Ai cũng biết cô đã hy sinh thế nào để cứu bệnh viện.
“Bác sĩ Cố, nghe nói chồng cô là tổng giám đốc Trần Thị à?” – Một y tá trẻ hỏi nhỏ.
Cô mỉm cười, đáp khẽ: “Ừ, chỉ là duyên sắp đặt thôi.”
Nụ cười ấy dịu dàng, nhưng ánh mắt lại xa vắng.
Sau khi xong việc, cô trở về nhà. Trời đã nhá nhem tối.
Trong phòng khách, đèn bật sáng, Trần Dạ Thâm đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm điện thoại. Giọng anh trầm, lạnh:
“Không, dự án đó hoãn lại. Tôi không muốn người của Cố gia xen vào.”
Nghe thấy tiếng bước chân cô, anh cúp máy, quay lại.
“Cô đi đâu cả ngày?” – Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh.
“Bệnh viện.” – Cô đáp.
“Cố Thịnh?”
“Đúng vậy. Tôi cần xem lại hồ sơ bác sĩ.”
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm. “Tôi tưởng chúng ta đã thống nhất, cô không cần dính líu vào những chuyện đó nữa. Tôi đã cho người xử lý.”
Cô nhíu mày. “Tôi là bác sĩ ở đó, tôi có trách nhiệm.”
“Bây giờ cô là vợ tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng bình thản: “Vợ anh, nhưng cũng là tôi. Tôi không thể ngồi yên để người khác quyết định mọi thứ thay mình.”
Không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng.
Anh nhìn cô vài giây, ánh mắt như lưỡi dao mỏng. Cuối cùng, anh quay đi, nói khẽ:
“Tùy cô. Nhưng đừng để tên tôi bị lôi vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến bệnh viện đó.”
Cô không đáp.
Anh bước lên tầng, bóng dáng cao lớn dần khuất sau cầu thang.
Cô đứng lặng một lúc, rồi cười nhạt. “Cùng nhà, nhưng chẳng khác gì người dưng.”
Đêm muộn. Mưa rơi lác đác trở lại.
Cô lại mất ngủ. Trong im lặng, tiếng đồng hồ kêu tích tắc nghe như lời chế giễu.
Trần Dạ Thâm vẫn chưa về. Đã hơn mười hai giờ đêm.
Cô mở tủ thuốc, lấy vài viên an thần nhưng không uống.
Đột nhiên, tiếng cửa mở dưới tầng vang lên. Cô khẽ giật mình, rồi bước ra khỏi phòng.
Anh bước vào, áo sơ mi ướt mưa, mùi rượu phảng phất. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng.
“Anh uống rượu?” – Cô hỏi khẽ.
“Tiệc xã giao.”
“Anh ướt hết rồi, để tôi lấy khăn cho anh.”
Anh không đáp, chỉ tháo cà vạt, ném lên ghế. Khi cô đưa khăn đến, anh khẽ tránh: “Không cần. Tôi tự làm được.”
Cô đứng yên, đôi mắt tối lại. “Anh không cần đề phòng tôi như thế đâu.”
“Đề phòng?” – Anh cười nhạt – “Tôi chỉ không quen để người khác chạm vào.”
“Ngay cả người vợ trên danh nghĩa cũng không được à?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Tôi nghĩ cô biết rõ vị trí của mình, Cố Tâm An.”
Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Phải, tôi biết. Vị trí của tôi là người xa lạ cùng nhà.”
Anh thoáng khựng lại, đôi mắt tối sầm, nhưng không nói thêm. Anh bước qua cô, đi thẳng lên tầng.
Khi tiếng bước chân anh khuất dần, Tâm An mới nhận ra tay mình vẫn đang cầm chiếc khăn khô, ấm áp, mà anh không cần.
Cô siết chặt nó, cười nhạt.
“Cùng nhà khác giường…” – cô lẩm bẩm – “và có lẽ, khác cả thế giới.”
Ngoài kia, mưa lại rơi, đều đặn, buồn bã như tiếng thở dài của đêm.
Trong căn biệt thự rộng lớn, hai con người mang danh nghĩa vợ chồng vẫn sống cạnh nhau – im lặng, lạnh nhạt, xa cách như hai vì sao ở hai bầu trời khác nhau.
Và giữa khoảng trống đó, một hạt giống nhỏ của cảm xúc – chưa biết là thương hay hận – đang âm thầm nảy mầm.