chạm vào trái tim em

Chương 3: Giúp đỡ bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, trời se lạnh và có chút gió nhè nhẹ, những tán lá vàng rơi lác đác xuống đường, rải thành một lớp mỏng trên vỉa hè. An Nhiên kết thúc ca làm việc buổi sáng, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nhưng khi đi qua ngã tư, cô nhận thấy có một vài người đi lại vội vã, và tiếng còi xe vang lên rộn ràng giữa không gian thành phố.

Cô đang bước chậm, tay cầm túi xách, mắt chăm chú nhìn dòng người, thì bất ngờ nhìn thấy Hạ Phong đang đi phía đối diện, tay cầm điện thoại, mắt dán vào màn hình như thể đang đọc một thông tin quan trọng. Anh mặc áo khoác dài màu xám, dáng đi vẫn thẳng, uy nghiêm, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến những chiếc xe hơi và xe máy đang len lỏi trên đường.

An Nhiên lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Một chiếc xe máy lao tới, phanh gấp nhưng vẫn trượt trên nền đường hơi ướt, hướng thẳng về phía Hạ Phong. Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ phản xạ tự nhiên, chạy thật nhanh đến gần anh.

“Anh… cẩn thận!” Cô hét lên, giọng vang giữa không gian phố xá.

Hạ Phong quay đầu lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Anh cố tránh nhưng trượt chân một chút, và An Nhiên kịp nắm lấy tay anh, kéo anh sang một bên. Chiếc xe máy lao qua, chỉ cách họ vài centimet.

“Cám ơn… cô…” Hạ Phong thở dốc, mắt vẫn còn lo lắng. Anh nhìn An Nhiên, thấy cô cũng hơi mất sức vì vừa chạy, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt dõi theo anh đầy lo lắng. “Cô… suýt thì tôi gặp chuyện rồi.”

An Nhiên hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh, nhưng tim vẫn đập nhanh. “Dạ… không sao đâu, anh không sao là được rồi. Chỉ… suýt thôi mà.” Cô cười nhẹ, nhưng trong lòng còn cảm thấy hồi hộp.

Hạ Phong nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô gái nhỏ bé, hiền lành này, không chỉ vô tình gặp anh hôm qua tại quán cà phê mà giờ đây lại cứu anh một cách bất ngờ. Trong lòng anh, một cảm giác ấm áp và tò mò dâng lên. Anh chưa từng nghĩ rằng, một người con gái lại có thể khiến anh cảm thấy vừa bất ngờ vừa dễ chịu đến thế.

“Cô… tên là An Nhiên phải không?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng vẫn chứa sự quan tâm.

“Dạ… đúng ạ. Anh… anh ổn chứ?” Cô lo lắng hỏi lại, ánh mắt vẫn dõi theo anh từ đầu đến chân.

Hạ Phong gật nhẹ, mỉm cười: “Tôi ổn. Nhờ có cô.” Anh ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục, giọng trầm ấm: “Cô thật sự… rất nhanh nhạy, tôi không nghĩ rằng mình lại được cứu bởi một người như cô.”

An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, vừa xấu hổ vừa vui: “À… tôi… chỉ là phản xạ thôi ạ. Anh… không sao là được rồi.”

Khoảnh khắc đó, Hạ Phong nhìn cô, thấy nụ cười hiền dịu ấy, ánh mắt trong trẻo ấy, và cảm giác trong lòng anh dâng lên một niềm thích thú khó tả. Anh chưa từng gặp ai khiến anh vừa ngạc nhiên vừa muốn tìm hiểu như cô. Và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng mình sẽ để ý cô nhiều hơn, sẽ muốn biết nhiều hơn về cô gái nhỏ bé nhưng tràn đầy sự nhiệt tình và chân thành này.

“Cô đi đâu vậy?” Hạ Phong hỏi, giọng dịu dàng nhưng mang theo sự tò mò.

An Nhiên lắc đầu, mỉm cười: “Tôi… chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút. Anh… anh đi làm việc tiếp à?”

Hạ Phong gật: “Ừ… tôi còn vài việc phải giải quyết. Nhưng… hôm nay, nhờ cô, tôi thấy mình may mắn thật.” Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí mình.

An Nhiên cũng mỉm cười, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng, nhưng vẫn thấm thía rằng khoảnh khắc này sẽ không dễ dàng quên. Cô không biết rằng, hành động nhỏ bé của mình vừa cứu một người, nhưng đồng thời cũng gieo một mầm tình cảm mới.

Ngày hôm đó, Hạ Phong trở lại văn phòng, nhưng ánh mắt anh liên tục nhớ về khoảnh khắc vừa qua. Hình ảnh An Nhiên chạy đến kéo anh sang một bên, nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt lo lắng nhưng tràn đầy sự quan tâm… mọi chi tiết ấy đều in đậm trong tâm trí anh. Anh nhận ra mình không chỉ đơn giản là tò mò về cô, mà còn muốn được gần cô nhiều hơn, muốn tìm hiểu cô, muốn hiểu rõ cô gái nhỏ nhắn với trái tim ấm áp này.

Còn An Nhiên, sau khi về nhà, cô vẫn nhớ khoảnh khắc ấy. Cô tự nhủ: “Anh ấy… thật kỳ lạ. Mình chỉ vô tình giúp anh ấy thôi, nhưng sao tim lại cảm thấy vui và bồi hồi đến vậy?” Cô cười khẽ, tự nhủ rằng có lẽ… đây là một cuộc gặp gỡ đặc biệt, một định mệnh mà cô chưa thể lý giải.

Những ngày sau, Hạ Phong bắt đầu đến quán cà phê nhiều hơn, nhưng lần này không chỉ vì cà phê, mà còn vì muốn gặp An Nhiên, muốn tìm hiểu cô nhiều hơn. Anh thường đến vào những khung giờ nhất định, chỉ để thấy cô nở nụ cười hiền hậu, nhìn cô pha chế, dọn dẹp, trò chuyện với khách hàng.

Mỗi lần gặp, Hạ Phong đều có những cử chỉ quan tâm tinh tế mà không phô trương. Anh giúp cô xách túi khi cô mang đồ nặng, nhắc cô uống nước khi trời nóng, và đôi khi chỉ đơn giản là ngồi im lặng bên cô, tạo cảm giác an toàn và dễ chịu.

An Nhiên cảm nhận được điều đó, nhưng không hề áp lực. Cô thấy lạ lùng nhưng dễ chịu, cảm giác như có một ai đó âm thầm quan tâm mình, nhưng lại không gây phiền phức. Mỗi khi Hạ Phong mỉm cười nhìn cô, trái tim cô lại nhói nhẹ, vừa tò mò vừa vui sướng.

Một buổi chiều, khi cả quán chỉ còn vài khách, Hạ Phong lại xuất hiện. Anh đặt ly cà phê xuống quầy, nhìn cô và nói: “An Nhiên, hôm nay cô có khỏe không?”

An Nhiên mỉm cười, vừa pha cà phê vừa trả lời: “Dạ… tôi khỏe. Cảm ơn anh đã hỏi. Còn anh… sau sự việc hôm qua, anh có sao không?”

Hạ Phong gật, ánh mắt trầm ấm: “Tôi ổn. Nhưng… tôi không quên khoảnh khắc cô cứu tôi đâu. Cô thật sự khiến tôi ấn tượng.”

An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không thể giấu đi niềm vui trong lòng. Cô không biết rằng chỉ một hành động nhỏ của mình đã khiến Hạ Phong để ý cô, nhưng chính điều đó cũng khiến cô cảm thấy vui sướng, và tò mò về cảm giác kỳ lạ này.

Họ trò chuyện với nhau trong vài phút, nhưng không khí không hề gượng ép. Mọi lời nói, mọi cử chỉ đều tự nhiên, tạo ra một mối liên kết tinh tế, dần dần hình thành sự gần gũi giữa hai con người vốn mới gặp nhau.

Trên đường về, An Nhiên nghĩ lại khoảnh khắc hôm nay. Cô tự nhủ: “Có lẽ… mình sẽ gặp anh ấy nhiều lần hơn. Nhưng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy anh ấy là tim mình lại cảm thấy lạ lùng, vừa hồi hộp vừa dễ chịu.”

Hạ Phong, ngồi trong văn phòng lặng lẽ, cũng nghĩ về An Nhiên. Anh thầm nhủ: “Cô gái nhỏ bé ấy… đã để lại dấu ấn trong trái tim tôi. Tôi sẽ để ý cô nhiều hơn, sẽ tìm hiểu cô, và biết đâu… một ngày nào đó, cô sẽ trở thành người quan trọng với tôi.”

Và từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa An Nhiên và Hạ Phong bắt đầu có những chuyển biến mới. Những lần gặp gỡ tình cờ, những ánh mắt thoáng qua, những nụ cười ngập tràn thiện cảm… tất cả đều tạo nên những rung động đầu tiên, những hạt mầm ngọt ngào mà định mệnh đã gieo xuống, chờ ngày nảy mầm và lớn lên thành một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, đầy ắp những khoảnh khắc đáng nhớ.

Buổi chiều kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, một điều gì đó đã bắt đầu. An Nhiên nhận ra mình tò mò và thích thú với sự quan tâm của Hạ Phong, còn Hạ Phong biết rằng trái tim mình đã bắt đầu để ý cô, một cách chân thành, nhưng không vội vàng.

Và thế là, từ khoảnh khắc một tai nạn nhỏ được ngăn chặn bởi lòng tốt giản dị, hai con người xa lạ dần dần tiến gần nhau hơn, mở ra những chương mới trong câu chuyện tình ngọt ngào, định mệnh và đầy bất ngờ của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×