Sài Gòn sáng thứ Ba, không khí nhộn nhịp với dòng xe cộ. Nam đến công ty, lòng nhẹ nhàng hơn thường lệ, nhờ những tin nhắn của Linh. Anh mở app chat, thấy cô nhắn từ sớm: “Coder nhút nhát, hôm nay chọn món gì cho hẹn hò ảo của tụi mình đi!” Nam cười, gõ: “Cà phê đen, quán nhỏ ở quận 3. Cô dám thử không, hay vẫn trung thành với trà sữa?” Linh đáp ngay: “Cà phê đắng nghét, tui chọn trà sữa full topping! Anh thử đi, đảm bảo mê!” Nam lắc đầu, gõ: “Trà sữa ngọt lợ, coder như tui không hợp. Cô đổi món đi, đừng ép tui!”
Linh gửi một loạt sticker cười lăn lộn: “Anh quê mùa thật, trà sữa là văn minh đó! Ok, hẹn hò ảo ở quán cà phê của anh, nhưng tui uống trà sữa!” Nam bật cười, tưởng tượng Linh ngồi đối diện, cầm ly trà sữa đầy trân châu. Anh gõ: “Vậy tui tưởng tượng cô uống trà sữa, chắc nhai trân châu ầm ĩ lắm!” Linh đáp: “Còn anh uống cà phê, chắc làm mặt nghiêm túc như sếp tui!”
Cuộc “hẹn hò ảo” tiếp tục với những màn đấu khẩu. Nam kể về quán cà phê yêu thích, mùi hương thơm lừng và góc ngồi gần cửa sổ. Linh kể về lần cô làm đổ ly trà sữa lên bàn làm việc, bị đồng nghiệp trêu cả tuần. Nam cười lớn, quên luôn đống code đang chờ. Anh gõ: “Cô đúng là thảm họa, làm sao tui dám hẹn hò thật với cô!” Linh gửi sticker nháy mắt: “Thảm họa nhưng đáng yêu, anh chịu nổi không?”
Trong giờ nghỉ trưa, Nam ra quán cà phê gần công ty, gọi một ly đen đá. Anh chụp ảnh gửi Linh: “Đang hẹn hò ảo đây, cô đâu rồi?” Linh đáp bằng ảnh một ly trà sữa: “Tui đây, ngồi đối diện anh, nhưng anh không thấy thôi!” Nam đỏ mặt, không biết cô đùa hay thật. Anh gõ: “Cô mà ngồi đây thật, tui mời trà sữa luôn!” Linh trả lời: “Ok, giữ lời nha, coder nhút nhát! Mai hẹn tiếp, tui chọn món!”
Tối đó, Nam nằm trên sofa, nghĩ về Linh. Anh chưa từng gặp cô, nhưng qua những dòng tin nhắn, anh cảm giác như cô ở rất gần. Anh gõ: “Cô làm tui tò mò quá, Linh. Cô hay đùa, nhưng có thật lòng không?” Linh đáp: “80% đùa, 20% thật. Anh đoán xem phần thật là gì!” Nam cười, gõ: “Tui không giỏi đoán, nhưng tui muốn biết thêm về cô.”
Linh nhắn lại: “Ok, mai tui kể tui thích gì ngoài trà sữa. Anh cũng kể đi, ngoài code với cà phê, anh có gì vui không?” Nam ngẫm nghĩ, rồi viết: “Tui thích nghe nhạc lo-fi, còn cô?” Linh đáp: “Tui thích nhảy theo nhạc K-pop! Mai kể tiếp nha, coder!” Nam tắt điện thoại, lòng rộn ràng. Anh tự hỏi, liệu một ngày nào đó, họ sẽ cùng ngồi uống cà phê, hay trà sữa, ngoài đời thật.