Nhã Linh ngồi bên bàn làm việc, tay vẫn run run khi đặt chiếc cốc cà phê lên bàn. Dù báo cáo đã được sửa xong, nhưng trong lòng cô vẫn còn cảm giác hỗn độn, vừa sợ hãi vừa bối rối sau cuộc gặp với Lâm Hạo. Mỗi chi tiết từ ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị, đến giọng nói trầm khàn như nhói vào tim cô khiến Nhã Linh không thể xua đi.
Cô nhắm mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, nhưng rồi hình ảnh quen thuộc trong quá khứ bất ngờ ùa về. Một khoảng trời đầy nắng, một sân trường rộng rãi, và một cậu bé cao ráo với đôi mắt đen sâu lặng lẽ nhìn cô. Tim cô bỗng nhói nhẹ.
“Không thể nào… anh ấy… chính là…” Nhã Linh thì thầm, mắt mở to, ánh nhìn tràn ngập kinh ngạc. Cô giật mình nhận ra, người đàn ông nghiêm nghị, lạnh lùng, khiến cô vừa sợ vừa thích hôm nay, chính là Lâm Hạo – bạn thanh mai trúc mã mà cô từng thích thầm khi còn học cấp ba.
Hình ảnh cũ hiện lên rõ ràng: những buổi chiều tan học, cậu ấy đi cùng nhóm bạn, vẫn hay nhìn cô từ xa, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ, nhưng chẳng bao giờ dám tiến đến gần. Nhã Linh nhớ cảm giác tim mình đập loạn nhịp mỗi lần bắt gặp ánh mắt ấy, nhớ những lá thư tay chưa bao giờ gửi, và cả những khoảnh khắc cô đứng lặng nhìn bóng cậu ấy trên sân trường.
Cô ngồi yên, tay run run đặt lên cốc cà phê, lòng bỗng dâng lên một cảm giác vừa ngượng ngùng vừa ấm áp. “Sao… sao anh ấy thay đổi nhiều vậy? Lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng vẫn… vẫn giống anh ấy ngày xưa.”
Một phần trong Nhã Linh không dám tin, cảm giác như mình đang mơ. Cô nhìn qua cửa sổ, hình ảnh Lâm Hạo đứng nghiêm nghị hôm nay cứ ám ảnh trong tâm trí. Cô tự hỏi: “Liệu anh ấy có còn nhớ những kỷ niệm cũ không? Liệu anh ấy còn là cậu bé mà mình từng ngưỡng mộ?”
Bỗng dưng, điện thoại rung. Tin nhắn từ đồng nghiệp hiện lên: “Anh Hạo muốn gặp cậu trong phòng họp ngay.”
Nhã Linh nuốt khan, cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp. Cô đứng lên, bước chân nặng nề về phía phòng họp, lòng tự nhủ: “Chắc chắn sẽ lại nổi giận nữa… nhưng… nhưng sao mình lại muốn gặp anh ấy vậy?”
Khi cô bước vào phòng họp, Lâm Hạo đã đứng đó, tay cầm tài liệu, ánh mắt vẫn sắc lạnh. Nhưng lần này, Nhã Linh nhận ra một điều: ánh mắt anh không còn chỉ trừng phạt, mà dường như có một chút tò mò, quan sát và… ngạc nhiên.
“Ngồi đi,” giọng anh trầm nhưng không gắt như lần trước. Nhã Linh hít một hơi, ngồi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh đặt tệp tài liệu lên bàn, đôi mắt nhìn thẳng cô, như muốn đọc được cả suy nghĩ: “Nhã Linh… có vẻ hôm nay em hơi bối rối nhỉ?”
Cô đỏ mặt, cúi gằm, lắp bắp: “Dạ… vâng… em… em chỉ… hơi… mệt thôi…”
Anh nhíu mày, ánh mắt như muốn dò xét: “Mệt? Hay… có chuyện gì khiến em bất ngờ?”
Nhã Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết không thể giấu lâu nữa, cô phải thừa nhận sự thật với chính mình: người đàn ông này chính là Lâm Hạo – cậu bé ngày xưa cô từng thích. Cô hít một hơi sâu, rồi cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Anh… anh có thể… anh… có phải… là Lâm Hạo không?”
Khoảnh khắc im lặng xảy ra. Ánh mắt Lâm Hạo khẽ giật, nhưng nhanh chóng trở lại lạnh lùng như trước. Anh nhíu mày, ánh mắt dõi nhìn cô: “Tại sao em lại hỏi vậy?”
Nhã Linh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Cô bối rối, ánh mắt lúng túng nhìn xuống bàn: “Em… em nghĩ… hôm nay gặp anh… khiến em nhớ lại quá khứ… và… anh… anh chính là… cậu bé mà em từng… thích thầm hồi cấp ba.”
Ánh mắt Lâm Hạo thoáng chốc bất ngờ, rồi anh hít một hơi dài, giữ vẻ điềm tĩnh: “Cậu… còn nhớ à?”
Cô gật đầu, mắt tràn nước: “Dạ… em nhớ… nhớ rất rõ. Mỗi lần nhìn anh ngày xưa… em đều…” Cô im bặt, tim đập mạnh. Cảm giác vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng khiến cô khó thốt nên lời.
Anh bước tới gần, ánh mắt nhìn cô sâu sắc, giọng trầm: “Vậy ra… hôm nay em nhận ra tôi… và hôm nay cũng là lần đầu tiên em thấy tôi… khác trước?”
Nhã Linh đỏ bừng mặt, gật đầu: “Dạ… vâng… anh… anh thay đổi nhiều quá…”
Anh nhìn cô, một nụ cười thoáng qua trên môi, nhưng nhanh chóng biến mất. “Tôi thay đổi, nhưng những kỷ niệm cũ… vẫn còn nguyên. Thật thú vị khi gặp lại em sau ngần ấy năm.”
Nhã Linh cảm thấy tim mình như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Cô không thể tin được, người cô từng thích ngày xưa, giờ đây đứng trước mặt mình, nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng vẫn… vẫn khiến cô rung động.
Cô nhớ lại những buổi chiều đi học, những lần trốn học cùng nhóm bạn, và cả những khoảnh khắc cậu bé ấy luôn lặng lẽ quan sát cô từ xa. Bây giờ, nhìn anh nghiêm nghị đứng trước mặt, cô bỗng nhận ra: thời gian và khoảng cách chưa bao giờ làm mờ đi những rung động đầu đời.
Anh đặt tay lên bàn, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Em có còn nhớ… lần đầu tiên cậu ấy giúp em khi em bị ngã trên sân trường không?”
Nhã Linh bật cười, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng: “Dạ… em nhớ… cậu ấy… đã nhấc em lên và cười… một nụ cười mà em không thể quên…”
Lâm Hạo nhíu mày, giọng trầm mà ấm: “Cậu ấy là tôi. Nhã Linh… bây giờ chúng ta gặp lại nhau, sau nhiều năm… tôi thấy lạ lùng, nhưng… cảm giác ấy… vẫn còn.”
Cô đỏ mặt, cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Tim cô đập mạnh, vừa hồi hộp vừa vui mừng. Nhã Linh không ngờ rằng người cô từng thích thầm lại chính là anh, người đàn ông vừa nghiêm nghị vừa hấp dẫn đứng trước mặt cô.
Một khoảng lặng nhẹ trôi qua, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gõ phím của nhân viên bên ngoài. Cô cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong không khí: từ sợ hãi, bối rối, đến một chút ấm áp và hồi hộp.
Cô thầm nhủ: “Có lẽ… đây là lần thứ hai trong đời, anh và tôi gặp nhau… và lần này… trái tim mình khó mà bình tĩnh.”
Lâm Hạo nhìn cô, ánh mắt trầm sâu, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi: “Chúng ta… sẽ cùng nhau bắt đầu một chương mới, Nhã Linh. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không để chuyện quá khứ làm phiền chúng ta.”
Nhã Linh nhìn anh, nước mắt rưng rưng, cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp: “Dạ… em… em cũng mong vậy… anh Hạo…”
Ngày hôm đó, Nhã Linh rời văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa vui mừng. Cô biết rằng cuộc gặp hôm nay không chỉ là sự tình cờ, mà là cơ hội để cô và Lâm Hạo nối lại những gì đã từng bắt đầu từ thuở học trò.
Trên đường về nhà, cô liên tục nghĩ về nụ cười của anh, ánh mắt của anh, và cảm giác lạ lùng trong tim. Cô tự nhủ: “Không biết từ giờ trở đi, anh và mình sẽ ra sao… nhưng ít nhất hôm nay, mình đã biết… anh chính là Lâm Hạo – người mình từng thích thầm…”
Và Nhã Linh hiểu rằng, tình cảm xưa cũ không bao giờ mất đi, chỉ cần một ngày định mệnh, nó sẽ trở lại, mãnh liệt hơn và tràn đầy cảm xúc…