Sáng hôm sau, An tỉnh dậy với một cảm giác mệt mỏi nhưng cũng đầy thỏa mãn. Đêm đối thoại ở bếp đã cho anh thấy rằng Vy không hề thờ ơ như cô cố thể hiện. Lời cầu xin của cô, sự bối rối trong ánh mắt cô, đều là bằng chứng cho sự tồn tại của ngọn lửa cũ.
Tuy nhiên, An biết anh không thể tiếp tục hành động bốc đồng như vậy. Hành động của anh không chỉ khiến Vy sợ hãi mà còn đặt anh và mối quan hệ với Hùng vào vòng nguy hiểm. Anh cần một chiến lược mới, tinh vi hơn: trò chơi hóa thân. Anh sẽ trở thành người em chồng mẫu mực, thân thiết và đáng tin cậy nhất của Vy, để có thể ở gần cô một cách hợp pháp mà không bị nghi ngờ.
Khi An xuống nhà, Vy đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới. Cô mặc một chiếc váy công sở kín đáo, hoàn toàn khác với hình ảnh đêm qua. Cô đang giúp mẹ An tưới hoa trên sân thượng, một cảnh tượng mà An phải thừa nhận là vô cùng hài lòng đối với Hùng và bố mẹ anh.
"Chào buổi sáng, An," Vy nói, giọng cô bình thản, không còn chút dấu vết nào của sự hoảng loạn đêm qua. Cô thậm chí còn mỉm cười thân thiện.
"Chào chị dâu," An đáp lại, giọng anh cũng trở nên ngọt ngào và lễ phép một cách giả tạo. Anh tiến đến, cầm lấy bình nước tưới cây từ tay cô một cách tự nhiên. "Để em làm giúp chị. Chị dâu là khách quý, không nên để chị làm việc nặng như thế này."
Vy có vẻ hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột này. An đang quá tốt bụng.
"Cảm ơn em," Vy nói, cô cố gắng giữ khoảng cách an toàn. "Không cần đâu, chị muốn làm quen với khu vườn."
"Không sao mà chị Vy," An mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười mà anh biết rõ có thể đánh lừa được bất cứ ai. "Chúng ta là người nhà mà. Anh Hùng đã dặn em phải chăm sóc chị thật tốt rồi."
Vy nhận ra ý đồ của An. Anh đang sử dụng chính vai trò gia đình để tiếp cận cô. Điều này còn khó đối phó hơn cả sự hung hăng đêm qua. Sự dịu dàng và lễ phép của anh tạo ra một bức màn hoàn hảo che đậy những lời lẽ đầy ẩn ý.
Trong suốt bữa sáng, An tiếp tục màn kịch của mình.
"Món trứng ốp la này ngon quá, chị Vy," An khen ngợi, nhìn sang Hùng. "Anh Hùng đúng là may mắn đấy. Trước đây, em chỉ toàn phải ăn đồ ăn đặt sẵn thôi."
Hùng cười lớn, tự hào vỗ vai An. "Thấy chưa? Anh đã bảo mà. Vy là người vợ tuyệt vời nhất. Em phải học hỏi từ anh đấy, An."
Vy cố gắng mỉm cười, nhưng An nhận thấy sự gượng gạo trong ánh mắt cô khi cô nhìn anh. Anh biết anh đã thành công trong việc kích thích cô bằng lời khen ngợi dành cho vợ của anh trai.
Sau bữa sáng, An quyết định đẩy trò chơi đi xa hơn. Anh chủ động hỏi Vy về công việc, về những kế hoạch cô muốn làm với căn nhà.
"Chị Vy này, em thấy cái phòng đọc sách đối diện phòng em hơi tối. Em có một vài ý tưởng trang trí nội thất hay lắm, em nghĩ là chị sẽ thích," An đề nghị một cách nhiệt tình. "Nếu chị không phiền, lát nữa em có thể giúp chị xem xét không?"
Vy không thể từ chối mà không tỏ ra bất lịch sự với mẹ chồng đang ngồi gần đó.
"À, được chứ. Chị cũng đang định sắp xếp lại một chút," Vy miễn cưỡng đồng ý.
Vài giờ sau, hai người đứng trong phòng đọc sách. Căn phòng nhỏ, yên tĩnh, lại là một không gian riêng tư hoàn hảo khác.
An bắt đầu di chuyển sách và đồ đạc một cách chuyên nghiệp. Anh là một kiến trúc sư, và Vy không thể phủ nhận sự nhạy bén của anh về không gian và thẩm mỹ.
"Em nghĩ, chúng ta nên đặt chiếc ghế dài này ngay cạnh cửa sổ," An nói, anh dùng tay đo đạc khoảng cách trên sàn. "Buổi chiều nắng chiếu vào sẽ rất ấm áp, chị có thể nằm đọc sách ở đó."
Vy nhìn theo cử chỉ của anh. Mọi hành động của anh đều đúng mực, không có bất kỳ cái chạm hay lời nói nào vượt quá giới hạn. Nhưng Vy lại cảm thấy chính sự chuyên nghiệp này mới là điều đáng sợ nhất. Nó cho thấy An có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc và hành vi của mình, khiến cô không thể tìm được lý do để trách móc.
"Đúng là ý tưởng hay," Vy nhận xét. Cô đứng dựa vào bàn, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
An quay lại, ánh mắt anh hơi tối đi. Anh đang nhìn vào một bức ảnh cưới nhỏ của Vy và Hùng trên bàn.
"Anh Hùng yêu chị rất nhiều," An lặp lại câu nói cũ, nhưng lần này giọng anh mang theo sự ghen tuông ngấm ngầm, không hề giấu diếm. "Anh ấy luôn là người thích sự ấm áp và ổn định như thế này."
"Chị cũng vậy," Vy nói nhanh. "Chị cần sự ổn định."
An mỉm cười buồn bã. "Em hiểu. Nhưng Vy à, có những người được sinh ra để sống trong sự điên cuồng và đam mê. Họ sợ sự bình yên."
Anh tiến lại gần bức tường. Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào bức tường màu trắng.
"Giống như căn phòng này. Nếu chị đặt quá nhiều thứ ổn định ở đây, nó sẽ bóp nghẹt một vài điều quan trọng khác. Chị có thấy không? Nó quá trắng. Nó cần một chút... màu sắc mạnh mẽ hơn."
An quay sang nhìn cô, ánh mắt anh đầy ẩn ý. Màu sắc mạnh mẽ ở đây không chỉ là trang trí, mà là đam mê và nguy hiểm trong chính con người cô.
Vy cảm thấy bị tấn công. An đang gián tiếp nói rằng cô đang cố gắng bóp nghẹt bản chất thật của mình để phù hợp với cuộc hôn nhân này.
"Em đang gợi ý gì, An?"
"Không gợi ý gì cả, chị dâu," An nhún vai, lại trở về vai diễn người em chồng thân thiện. "Em chỉ đang nói về màu sắc thôi. Chị biết, em là một kiến trúc sư, em nhạy cảm với không gian. Giống như... mùi hương. Em thấy trong phòng chị có một mùi hương rất đặc biệt, nó khiến em nhớ đến một người bạn cũ."
Lời nói này là một đòn đánh tinh tế. An không nói rõ, nhưng cả hai đều hiểu người bạn cũ đó là ai. Mùi hương trên cơ thể Vy, mà anh đã từng say mê, giờ đây bị đặt dưới danh nghĩa một người bạn cũ.
Vy cảm thấy tức giận vì sự tinh ranh của anh. "Em nên ra ngoài đi, An. Chị có thể tự làm việc này."
"Vâng, chị dâu. Em xin lỗi vì đã làm phiền." An cúi đầu nhẹ, nhưng trước khi ra khỏi phòng, anh dừng lại ở cửa.
Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Vy.
"Chị Vy," An nói, giọng anh trầm thấp, không còn là lời nói vui vẻ của người em chồng. "Em hy vọng, chị sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận về bất cứ điều gì đã xảy ra trong quá khứ."
Câu nói đó như một lời cảnh báo, một lời khiêu chiến cuối cùng trước khi anh biến mất.
Vy đứng một mình trong phòng đọc sách. Cô nhìn vào chiếc ghế dài ấm áp cạnh cửa sổ mà An vừa gợi ý. Nó đẹp, nó ổn định, nó an toàn. Nhưng cô biết, An đúng. Cuộc sống của cô đang trở nên quá trắng và an toàn.
Cô tiến đến chỗ bức ảnh cưới của cô và Hùng. Cô chạm vào khuôn mặt Hùng, người chồng nhân hậu của cô. Cô biết cô phải yêu anh ấy, phải trân trọng cuộc hôn nhân này.
Nhưng khi cô nhìn xuống, cô lại thấy ngón tay An vừa chạm vào đâu đó trên bàn, và Vy nhớ lại cảm giác bỏng rát từ cái chạm cấm kỵ đêm qua.
Cô đã bắt đầu chơi trò chơi của An. Trò chơi của một người em chồng hoàn hảo, và một người chị dâu cố chấp. Mọi sự gần gũi trong ngôi nhà này, từ nay, sẽ trở thành một cạm bẫy đầy gợi cảm và nguy hiểm.