Sau sự cố với Quang, ranh giới giữa An và Vy đã trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Hùng đã chấp nhận lời giải thích "tình cũ một tháng" một cách dễ dàng, nhưng Vy biết An đã cố tình kéo cô vào trò chơi nguy hiểm này, buộc cô phải trở thành đồng phạm trong việc che giấu sự thật.
Sáng thứ Hai, Hùng có một cuộc họp quan trọng. Anh phải ăn mặc thật chỉnh tề. Vy, với vai trò người vợ mới, đang giúp anh chuẩn bị.
An tình cờ bước vào phòng khách khi Hùng đang loay hoay với chiếc áo sơ mi. Hùng thường khá vụng về trong việc thắt cà vạt và cài những chiếc cúc khó nhằn.
"Em yêu, giúp anh với. Cái nút cổ áo này thật kinh khủng," Hùng than thở, tay anh vẫn luống cuống.
Vy tiến lại gần, chuyên tâm cài chiếc cúc áo cuối cùng dưới cổ Hùng.
"Anh thật là, việc nhỏ thế này cũng không làm được," Vy trách yêu, nhưng giọng cô đầy sự trìu mến.
An đứng lại, anh không định vào, nhưng hình ảnh Vy gần gũi với Hùng đã khiến bước chân anh chững lại. An cảm thấy một cơn ghen tuông câm lặng dâng lên.
Đúng lúc đó, Vy loạng choạng.
"Ôi!"
Vy vô tình làm rơi chiếc cúc áo kim loại nhỏ mà Hùng đeo ở cổ tay (cufflink). Nó lăn xuống sàn gỗ và kẹt lại ngay dưới chân An.
"Anh Hùng, em xin lỗi! Em vụng về quá," Vy nói, cô cúi người xuống tìm kiếm.
Hùng cười, "Không sao đâu, cưng. Chắc nó kẹt đâu đó rồi."
An biết rõ chiếc cúc đang nằm ngay dưới mũi giày da của mình. Anh có thể giả vờ không thấy, nhưng đây là cơ hội hoàn hảo cho một sự tiếp xúc cấm kỵ.
"Để em giúp chị dâu," An nói, giọng anh tự nhiên và lịch sự. Anh bước đến, quỳ một chân xuống sàn. Vy đang quỳ đối diện anh, tìm kiếm chiếc cúc.
Ngay lập tức, khoảng cách giữa An và Vy bị xóa bỏ. Vy mặc váy công sở, còn An mặc quần tây và áo sơ mi mỏng. Hai người ở rất gần nhau, đầu gần như chạm vào nhau, cố gắng tìm kiếm vật nhỏ bé đó dưới ánh sáng mờ của góc phòng.
"Nó ở đâu nhỉ?" Vy hỏi, hơi thở cô phả nhẹ vào tai An. Mùi hương quen thuộc từ Vy lại xộc vào khứu giác An, đánh thức mọi giác quan của anh.
"Chị dâu," An thì thầm, không nhìn Vy mà nhìn thẳng vào nơi chiếc cúc đang nằm dưới chân mình. "Nó đang ở đây."
Anh không chỉ đơn thuần chỉ cho cô thấy. Bằng một cử chỉ tinh vi, An đưa bàn tay ra, không chạm vào chiếc cúc ngay, mà đặt tay mình sát bên tay Vy trên sàn gỗ. Ngay lập tức, hơi ấm cơ thể của họ lan truyền qua da thịt. Vy co ngón tay lại, giật mình.
"Em thấy rồi," cô lúng túng.
An đưa tay lên, ngón tay anh chạm nhẹ vào mu bàn tay mềm mại của Vy. Chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng nó như một dòng điện chạy qua cả hai. Vy cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức sợ Hùng nghe thấy.
Vy nhanh chóng lấy chiếc cúc, cố gắng đứng dậy.
"Em tìm thấy rồi, cảm ơn em An."
Khi cả hai đứng lên, Vy vô tình mất thăng bằng. Cô nghiêng người về phía trước, và An theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Lần này, cái chạm không chỉ là ngón tay. Bàn tay An ôm trọn eo Vy qua lớp vải mỏng của váy công sở. Khoảnh khắc ôm đỡ đó kéo dài hơn mức cần thiết, chỉ vài giây, nhưng đối với họ, nó là vĩnh cửu.
Cơ thể Vy mềm mại, và An có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô. Khuôn mặt cô ở rất gần anh, ánh mắt cô đầy hoảng loạn nhưng cũng chất chứa một sự khao khát bị cấm đoán.
An nhìn thẳng vào mắt Vy. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt anh đã truyền đi tất cả thông điệp: Chúng ta vẫn là của nhau.
"Anh An! Anh Vy! Hai đứa làm gì thế?" Hùng lên tiếng, giọng anh ta chứa đầy sự thắc mắc.
An lập tức buông Vy ra, nhanh chóng quay sang Hùng với vẻ mặt lo lắng.
"À, anh Hùng! Chị Vy vừa suýt ngã. Em đỡ chị ấy thôi," An giải thích, giọng anh bình tĩnh, không hề có dấu hiệu bối rối.
"Em vụng về quá, Vy," Hùng cười, tiến đến. Anh đặt tay lên vai Vy, và Vy nhanh chóng dựa vào chồng mình, như tìm kiếm một bến đỗ an toàn. "May mà có An ở đây. Cảm ơn em nhé, em trai. Em là người tuyệt vời nhất."
An nhìn cảnh Hùng ôm Vy, anh cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc. Anh đã tạo ra một sự gần gũi thân mật ngay dưới mũi Hùng, và Hùng còn phải cảm ơn anh vì điều đó. Đó là chiến thắng của sự lén lút.
Sau khi Hùng đi làm, Vy quay sang An, ánh mắt cô đầy lửa giận.
"Em cố ý đúng không?" Vy hỏi, giọng cô thì thầm. "Em cố ý làm rơi chiếc cúc đó, cố ý chạm vào tay chị, cố ý ôm chị."
"Em cố ý làm gì, chị dâu?" An nhún vai, lại trở về vai diễn cũ. "Em chỉ đang giúp đỡ chị dâu của mình thôi. Hay là... chị dâu không thích cái chạm đó?"
"Em không được làm thế nữa! Anh Hùng sẽ nghi ngờ," Vy nói, cô cố gắng kiểm soát hơi thở. Cô cảm thấy xấu hổ vì cơ thể cô đã phản ứng lại cái chạm của An.
"Nếu anh ấy nghi ngờ, thì sao? Anh ấy sẽ biết chúng ta đã từng yêu nhau. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ biết được rằng, sau ba năm, cơ thể chị vẫn nhớ em," An thì thầm, anh tiến lại gần cô.
Vy lùi lại, quay lưng đi. Cô không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa.
"Em đang làm hại chị, An. Chị đã có gia đình," cô nói, giọng cô đầy sự đau khổ và giằng xé.
"Không, Vy," An thì thầm, nhìn theo bóng lưng cô. "Em chỉ đang nhắc nhở chị về sự thật. Chị là vợ anh ấy, nhưng chị đã từng là người yêu của em. Và không gian này, nó đã chứng kiến tất cả. Chị không thể trốn thoát được."
An biết, sau cái chạm vô tình đó, rào cản lý trí của Vy đã lung lay. Sự khao khát thể xác bị kìm nén của cô đã lộ ra. Trò chơi đã bước sang một giai đoạn mới: chiếm đoạt không gian và ký ức của Vy ngay trong chính ngôi nhà của chồng cô.