chị dâu là bạn gái cũ của tôi

Chương 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố "nút áo", mối quan hệ giữa An và Vy càng trở nên căng thẳng. Vy cố gắng tránh mặt An bằng mọi giá, dành phần lớn thời gian trong phòng hoặc ở ngoài với bạn bè. An tôn trọng sự xa cách đó một cách bề ngoài, nhưng anh biết trò chơi của mình đang phát huy tác dụng. Sự tránh né của cô chính là bằng chứng cho việc cô bị ảnh hưởng bởi anh.

Chiều hôm đó, một cơn mưa dông bất ngờ ập đến thành phố. Bầu trời tối sầm, tiếng sấm rền vang. Hùng đi công tác đột xuất một đêm, để lại Vy một mình trong ngôi nhà lớn. Sự vắng mặt của Hùng ngay lập tức tạo ra một không gian trống rỗng, một lời mời gọi đầy nguy hiểm cho những điều cấm kỵ.

Vy đang ngồi trong phòng khách, cố gắng đọc sách, nhưng đầu óc cô cứ vẩn vơ. Cô nghe thấy tiếng An đang làm việc trong phòng làm việc. Tiếng gõ bàn phím đều đặn, nhưng đối với Vy, nó như một tiếng đồng hồ đếm ngược.

Mưa trút xuống xối xả, làm ướt hết thảm cỏ trong vườn. Vy đứng dậy, bước ra hành lang nhìn mưa. Cô cảm thấy lòng mình cũng hỗn loạn như cơn mưa bên ngoài.

Đúng lúc đó, An bước ra. Anh không cố ý tìm cô, nhưng sự xuất hiện của anh trong không gian vắng lặng và tối tăm này dường như là điều không thể tránh khỏi.

An nhìn thấy Vy đang đứng bên cửa sổ kính. Cô mặc một chiếc áo len mỏng, dáng người cô bé nhỏ và có vẻ mong manh trong ánh sáng xám xịt.

"Sấm lớn quá," Vy nói trước, cố gắng giữ cho cuộc đối thoại thật bình thường.

"Vâng. Nó lớn, nhưng không lớn bằng những điều đang xảy ra bên trong căn nhà này," An đáp, anh tiến lại gần, nhưng dừng lại ở một khoảng cách an toàn, tôn trọng rào cản vô hình mà Vy đang dựng lên.

"Em đừng nói những điều vô nghĩa nữa, An," Vy nhắm mắt lại.

"Vô nghĩa? Chị gọi cái ôm suýt ngã sáng hôm nọ là vô nghĩa sao?" An cười khẽ, nhưng giọng anh không chút vui vẻ. "Hay chị gọi những tin nhắn em gửi chị, những tin nhắn đầy ẩn ý về quá khứ của chúng ta, là vô nghĩa?"

"Em đã xóa chúng rồi. Chị cũng đã xóa rồi," Vy nói.

"Thế chị có xóa được ký ức không, Vy? Ký ức về đêm mưa chúng ta đã trốn vào căn nhà hoang để tránh cơn dông đầu tiên? Cái đêm mà chị nói chị yêu em đến điên dại?"

Lời nói của An như những mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Vy. Cô quay người, bước ra phía cửa kính, mở khóa.

"Chị cần không khí. Em làm ơn để chị yên," Vy nói, cô bước ra ngoài hiên nhỏ.

An bước theo cô. Anh biết cô đang cố gắng chạy trốn. Anh không thể để cô làm điều đó.

"Chạy đi, Vy," An thách thức. "Chị đã chạy khỏi em ba năm trước, và giờ chị lại tiếp tục chạy. Chị chạy vào vòng tay anh Hùng, chị chạy vào cái vai trò 'chị dâu' an toàn. Nhưng chị có thấy không? Em luôn ở ngay sau lưng chị."

Mưa lớn đến mức gần như không thể nghe rõ lời đối thoại. Vy run rẩy vì lạnh, nhưng cô biết, đó không chỉ là cái lạnh của cơn mưa.

"Anh ấy yêu chị," Vy quay lại, đối diện với anh, nước mưa bắt đầu làm ướt vai cô. "Anh ấy cho chị sự tôn trọng, sự ổn định. Những thứ mà em, trong cơn điên rồ của tuổi trẻ, đã không thể cho chị."

"Sự tôn trọng? Ổn định?" An cười khẩy. Anh bước ra khỏi mái hiên, đứng thẳng dưới cơn mưa xối xả. Chiếc áo sơ mi mỏng của anh ngay lập tức dính chặt vào da thịt, phô bày cơ thể cường tráng. Anh không quan tâm.

"Em có thể không cho chị sự ổn định, nhưng em đã cho chị đam mê, Vy. Chị có còn nhớ cảm giác đó không? Cảm giác được khao khát đến mức mất trí? Hay chị đã quên cách cơ thể chị phản ứng với em rồi?"

Nước mưa chảy dọc theo tóc và khuôn mặt An. Anh trông hoang dại, quyến rũ và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Sự ướt át của anh tạo ra một hình ảnh gợi cảm và khó cưỡng giữa khung cảnh nhà cửa ngăn nắp, trật tự.

Vy đứng trong mái hiên, nhìn anh. Cô muốn chạy trốn, nhưng chân cô lại như bị đóng đinh. Cô cảm thấy một sự cuốn hút mạnh mẽ, một sự khao khát được điên rồ trở lại, được rũ bỏ lớp vỏ bọc hoàn hảo của người vợ hiền dâu thảo.

"Anh Hùng... anh ấy chưa bao giờ làm em phải đứng dưới mưa để nói chuyện," Vy thì thầm, giọng cô mang theo một chút tuyệt vọng.

"Đúng vậy," An thừa nhận. "Vì anh ấy không cần. Anh ấy đã có được chị bằng lý trí, bằng sự sắp đặt. Nhưng em, em cần phải chiến đấu để giành lấy dù chỉ là một khoảnh khắc của sự thật từ chị."

An tiến lại gần mái hiên, ánh mắt anh nhìn xoáy vào cô.

"Nhìn em đi, Vy," anh nói. "Em đang lạnh cóng. Em sợ hãi. Nhưng sâu thẳm, chị có thấy không? Chị đang muốn bước ra ngoài này, muốn để cơn mưa gột rửa sự giả dối, muốn cảm nhận lại sự điên rồ đó."

Anh đưa tay ra, bàn tay anh ướt đẫm nước mưa, tạo thành một lời mời gọi đầy cám dỗ.

"Bước ra đây đi, Vy. Em sẽ không nói với anh Hùng về điều này. Cả hai chúng ta sẽ giữ nó làm bí mật cuối cùng. Chỉ một khoảnh khắc thôi, cho em thấy rằng chị chưa hoàn toàn bị vùi lấp bởi sự ổn định giả tạo kia."

Vy nhìn vào bàn tay anh. Cô nhớ lại cảm giác bàn tay đó trên eo cô, trên da thịt cô. Cô cảm nhận được sự ấm áp, sự chiếm hữu, và sự quen thuộc. Lý trí cô hét lên rằng cô phải đóng cửa lại, phải chạy trốn. Nhưng cơ thể cô lại phản bội.

Cô từ từ đưa tay ra.

Ngay khi đầu ngón tay Vy chạm vào bàn tay ướt đẫm của An, một luồng điện lạnh và nóng bỏng chạy dọc cơ thể cô. An nắm chặt lấy tay cô, kéo nhẹ.

"Vy, chị đang làm gì vậy?" Vy thốt lên, cô sợ hãi hành động của chính mình.

"Em chỉ đang đưa tay cho chị thôi," An nói, ánh mắt anh chứa đựng sự chiến thắng. "Chị có muốn trở lại quá khứ đó không? Dù chỉ một phút, Vy?"

Cả hai đứng yên, nước mưa xối xả xung quanh họ. Sự tiếp xúc giữa hai bàn tay là sợi dây duy nhất kết nối họ với thế giới bên ngoài, và nó đang căng đến mức sắp đứt. Đó là một khoảnh khắc đầy rẫy sự gợi cảm và nguy hiểm, nơi Vy đang đứng giữa ranh giới của trách nhiệm và khao khát.

Vy không thể nói gì. Cô chỉ nhìn vào mắt An, cảm nhận hơi lạnh từ nước mưa và hơi nóng từ lòng bàn tay anh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×