Sau khoảnh khắc tuyệt vọng và đầy cám dỗ dưới cơn mưa, Vy đã rút lui vào sự an toàn của căn phòng một cách vội vã, để lại An đứng lại trong hơi lạnh và sự chiến thắng âm thầm. Cô biết, bằng cách nắm lấy tay anh, dù chỉ trong một giây, cô đã chính thức thừa nhận rằng cô chưa hoàn toàn thoát khỏi anh.
Cảm giác tội lỗi như một tảng đá đè nặng lên ngực Vy. Cô là vợ của Hùng, nhưng tâm trí cô, và tệ hơn là cơ thể cô, lại đang phản bội anh. Cô đã cố gắng lau khô cơ thể, cố gắng quên đi cái lạnh của nước mưa và cái nóng bỏng từ bàn tay An, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Trong những ngày sau đó, một sự im lặng căng thẳng bao trùm ngôi nhà. An giữ lời hứa của mình: anh là người em chồng lịch sự và chu đáo, không có bất kỳ lời nói thách thức hay chạm vào cơ thể nào. Nhưng sự im lặng của anh lại còn đáng sợ hơn bất kỳ cuộc đối đầu nào. Vy bắt đầu cảm thấy bị theo dõi.
Dù An ở trong phòng làm việc của mình, hay ở phòng khách đọc sách, Vy luôn có cảm giác anh đang nhìn cô. Khi cô bước xuống cầu thang, cô cảm thấy ánh mắt anh lướt qua cô, đánh giá cô, như thể anh đang cố gắng nhìn xuyên qua lớp quần áo cô đang mặc, xuyên qua lớp vỏ bọc cô đang tạo ra.
Sự bối rối và kích thích đó khiến Vy trở nên cáu kỉnh và mất ngủ. Cô thường xuyên kiểm tra điện thoại, lo sợ một tin nhắn bí mật nào đó từ An, nhưng tin nhắn không bao giờ đến. Anh không cần dùng lời nói hay tin nhắn nữa. Anh sử dụng không gian và ánh mắt để gây chiến.
Đêm đó, Hùng vẫn chưa về. Vy nằm thao thức trong phòng ngủ lớn. Cô quyết định dậy, đi kiểm tra cửa sổ và khóa cửa, một thói quen thần kinh mà cô hình thành từ khi An bắt đầu "trò chơi" của mình.
Phòng ngủ của Hùng và Vy nằm ở tầng hai, đối diện với hành lang ngoài và khu vực ban công nhỏ, nơi An thỉnh thoảng đứng hút thuốc hoặc nghe điện thoại. Vy bước đến cửa sổ kính lớn, kéo rèm ra.
Ánh trăng mờ nhạt rọi sáng hành lang. Mọi thứ tĩnh lặng. Vy thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng An đã ngủ. Cô chuẩn bị kéo rèm lại.
Đúng lúc đó, cô thấy anh.
An đang đứng dựa vào lan can ban công, ngay đối diện cửa sổ phòng cô. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào căn phòng của Vy.
Vy giật mình, lùi lại một bước, trái tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết An đã đứng đó bao lâu. Anh không hề hút thuốc, cũng không dùng điện thoại. Anh chỉ đứng đó, quan sát.
An nhận thấy sự hiện diện của Vy. Anh vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Ánh mắt anh, xuyên qua tấm kính và màn đêm, như một tia laser khóa chặt lấy Vy.
Vy không thể bỏ chạy. Cô biết nếu cô kéo rèm lại, đó là một hành động yếu đuối, một sự thừa nhận rằng cô sợ hãi anh. Cô đứng đó, nhìn anh, ánh mắt cô đầy thách thức và sợ hãi lẫn lộn.
Anh và cô bị ngăn cách bởi một tấm kính mỏng. Tấm kính đó là giới hạn cuối cùng, là ranh giới giữa hôn nhân của Vy và sự cấm kỵ của An.
An mỉm cười, một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng nó khiến Vy cảm thấy mình đã bị lột trần. Đó là nụ cười của sự chiến thắng, của một người biết rõ anh ta đang chiếm giữ tâm trí cô.
Rồi An bắt đầu hành động. Anh từ từ nhấc bàn tay lên.
Anh không vẫy tay chào, cũng không làm một cử chỉ thô tục. An đưa ngón tay trỏ, chậm rãi, đặt nó lên tấm kính.
Ngón tay anh lướt nhẹ trên mặt kính, tạo thành một đường cong nhỏ, như thể đang vẽ một thứ gì đó. Đó là một cử chỉ vô cùng riêng tư và thân mật.
Vy nhận ra, anh đang vẽ lại đường viền khuôn mặt cô.
An vẽ xong, anh đặt cả lòng bàn tay lên tấm kính. Hành động đó mang một ý nghĩa rõ ràng: Anh đang đặt tay lên khuôn mặt cô, lên cơ thể cô, như một lời khẳng định quyền sở hữu câm lặng.
Vy cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô phải làm gì? Kéo rèm? Quay lưng?
Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. An vẫn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh không hề rời đi, như thể anh đang chờ đợi sự phản ứng của cô.
Và Vy, trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, đã đáp lại.
Cô từ từ đưa tay lên, đặt ngón tay trỏ của mình lên tấm kính, ngay đối diện ngón tay của An.
Đó không phải là sự chạm thật, nhưng nó là sự giao tiếp cấm kỵ nhất mà hai người từng có. Họ đang chia sẻ một khoảng không gian ảo, một cái chạm "giả" qua vật liệu vô tri, dưới sự che chở của màn đêm.
An cười, lần này nụ cười của anh rõ ràng hơn, đầy sự hài lòng. Anh biết cô không thể cưỡng lại được anh. Ngay cả khi Vy cố gắng giữ mình trong vai trò người vợ, người chị dâu, cô vẫn tìm cách kết nối với anh.
An giữ yên tay mình ở đó một lúc lâu, rồi anh di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng lướt xuống, đến vị trí tương ứng với môi cô.
Cử chỉ đó là một lời thách thức trần trụi. Vy cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô biết anh đang hỏi: Chị có nhớ nụ hôn của chúng ta không?
Vy nhanh chóng rút tay lại, cô lùi thêm một bước, nước mắt bắt đầu dâng lên vì sự bất lực và tội lỗi. Cô đã không thể chống cự.
An nhìn cô thêm một giây nữa, ánh mắt anh vẫn dịu dàng và đầy chiếm hữu. Rồi anh quay lưng đi, bước vào phòng mình, để lại Vy một mình trong căn phòng tối, nơi tấm kính vẫn còn in dấu hơi ấm từ ngón tay anh.
Vy vội vàng kéo rèm lại, nhưng hình ảnh ngón tay An trên mặt kính đã khắc sâu vào tâm trí cô. Giới hạn giữa họ, tấm kính mỏng manh đó, đã bị xuyên thủng. An đã xâm nhập vào không gian riêng tư nhất của cô, không bằng bạo lực hay lời nói, mà bằng một cử chỉ đầy tình dục và ám ảnh.
Cô nằm xuống giường, co ro trong chăn. Cô biết, An sẽ không dừng lại cho đến khi cô hoàn toàn tan vỡ. Và điều đáng sợ nhất là, một phần sâu thẳm trong cô, lại đang chờ đợi ngày đó đến.