chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 3: Khoảnh Khắc Trong Bếp Muộn và Vị Đắng Của Cà Phê


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thoát Ly Bất Thành

Sau lời hứa về sự im lặng, Nguyệt càng thu mình lại. Cô khóa trái cửa phòng, chỉ ra ngoài khi Tuấn đi làm hoặc đã vào phòng ngủ. Căn nhà trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. Đối với Tuấn, sự im lặng này không giải quyết được vấn đề, mà chỉ tăng thêm sự tò mò và cảm giác cấm kỵ.

Anh càng muốn trốn tránh thì lại càng bị áp lực bởi sự gần gũi vô hình của cô.

Tối hôm đó, Tuấn đã cố gắng ở lại công ty thật khuya, hoàn thành những báo cáo không khẩn cấp. Anh nghĩ rằng khi về đến nhà, Nguyệt đã ngủ. Anh cần một khoảng thời gian bình yên để tự sắp xếp lại suy nghĩ.

Khi chiếc đồng hồ treo tường điểm mười hai giờ đêm, Tuấn mới trở về. Anh khẽ khàng mở cửa, cởi giày và đi nhẹ nhàng vào bếp. Anh chỉ cần một ly nước lạnh để xua tan cơn mệt mỏi.

Lần Chạm Mặt Vô Tình

Ánh sáng vàng mờ ảo từ đèn bếp chợt làm Tuấn dừng lại. Nguyệt đang ở đó.

Cô ngồi ở chiếc bàn ăn bằng gỗ, không phải đọc sách hay làm việc, mà chỉ đơn giản là ngồi. Chiếc váy ngủ cotton rộng rãi đã được thay bằng một bộ đồ ở nhà màu tối, nhưng chất liệu mỏng manh vẫn ôm sát nhẹ nhàng lấy những đường cong tinh tế.

Ánh đèn từ bên trên đổ xuống làm tóc cô như lấp lánh, để lộ vẻ trầm tư trên khuôn mặt. Cô đang cầm một chiếc cốc sứ, nhấp từng ngụm chậm rãi.

"Chị dâu?" Tuấn thì thầm, giọng nói khiến Nguyệt giật mình ngẩng lên.

"Ôi, Tuấn. Em về rồi à?" Cô đặt cốc xuống, cố gắng nở một nụ cười xã giao. "Chị xin lỗi, chị cứ nghĩ em ngủ rồi."

"Không sao. Em... vừa về từ công ty. Chị chưa ngủ à?" Tuấn bước lại gần hơn, cảm nhận được một luồng không khí ấm áp khác thường tỏa ra từ phía cô.

Nguyệt lắc đầu, nhìn vào cốc cà phê đã gần cạn. "Chị bị chứng mất ngủ từ lâu rồi. Nếu không làm chút gì nóng họng thì khó ngủ lắm."

Tuấn tiến đến tủ lạnh, lấy chai nước. Anh nhận thấy chiếc cốc của Nguyệt. Cà phê đen. Nó quá mạnh cho một người muốn đi ngủ.

"Cà phê ư? Nó sẽ làm chị khó ngủ hơn đấy."

Nguyệt nhún vai, cử chỉ mệt mỏi nhưng đầy duyên dáng. "Cũng chẳng sao. Giấc ngủ dẫu có đến cũng không mang lại bình yên."

Lời nói của cô khiến Tuấn cảm thấy như có một lưỡi dao vô hình cứa vào lòng. Anh hiểu rằng sự cô độc và sự day dứt về cuộc hôn nhân đang đổ vỡ đã bủa vây cô.

Giới Hạn Mỏng Manh Của Sự Đồng Cảm

Tuấn tiến lại gần chiếc bàn. Anh quyết định phá vỡ sự căng thẳng bằng một hành động quan tâm nhỏ.

"Để em pha cho chị một cốc trà hoa cúc nhé. Nó sẽ giúp thư giãn hơn."

"Không cần đâu..." Nguyệt chưa kịp từ chối thì Tuấn đã lấy ấm đun nước và đặt lên bếp.

Trong lúc chờ nước sôi, Tuấn đứng đối diện Nguyệt, tựa vào tủ bếp. Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một mét. Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này nó không còn ngột ngạt mà chứa đựng một sự kết nối tinh tế.

Tuấn không nhìn Nguyệt, nhưng anh cảm nhận được từng cử động, từng hơi thở của cô. Anh thấy mái tóc cô, sau gáy cô, chiếc cổ thon dài cô đã để lộ một cách vô tình khi cúi đầu. Anh nhớ lại giấc mơ, sự nóng bỏng và tội lỗi của nó.

"Tuấn này," Nguyệt lên tiếng, giọng cô trầm hơn, "em có bao giờ nghĩ... tình yêu không phải lúc nào cũng là đúng người, đúng thời điểm không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Tuấn ngước nhìn. Ánh mắt anh và cô chạm nhau trực diện. Trong mắt Nguyệt, Tuấn thấy một biển cả của sự tiếc nuối và khao khát bị kìm nén.

"Có lẽ," Tuấn đáp khẽ, "nhưng em nghĩ sự đúng thời điểm mới là thứ quyết định. Nếu không, nó sẽ chỉ là một vị đắng khó nuốt." Anh nhìn vào cốc cà phê đen của cô.

Nguyệt hiểu lời anh ám chỉ. Cô mím môi, rồi khẽ cười buồn. "Vị đắng... hay là vị gây nghiện?"

Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, Tuấn biết Nguyệt đã nhìn thấu sự dằn vặt của anh, đã hiểu những gì đang lớn dần giữa họ. Sự hấp dẫn cấm kỵ không chỉ là chuyện của riêng anh nữa.

"Nước sôi rồi," Nguyệt nói, đứng dậy.

Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp đột ngột. Nguyệt lướt qua Tuấn để lấy ấm nước, nhưng cô đã không thể kiểm soát được. Cánh tay cô lướt nhẹ qua eo anh, một cái chạm thoáng qua nhưng lại khiến cơ thể Tuấn như bị điện giật.

Cả hai đứng yên. Hơi nóng của ấm nước, mùi trà hoa cúc nhẹ nhàng, và sự nóng bỏng của cái chạm vô tình đã trộn lẫn thành một hỗn hợp kích thích và cấm kỵ không thể chối bỏ.

Tuấn biết rằng, từ khoảnh khắc này, sự cấm kỵ không còn là một bức tường, mà là một lời mời gọi. Nguyệt cũng vậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×