chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 4: Bức Tường Vô Hình Đổ Vỡ và Cái Ôm Của Sự Cô Độc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thoát Thân Và Sự Im Lặng Khác Thường

Sau cái chạm bất ngờ ở bếp, Nguyệt và Tuấn lập tức rút lui, mỗi người đều mang theo một cảm giác bỏng rát và tội lỗi. Nguyệt vội vàng pha xong trà, đặt cốc trước mặt Tuấn, rồi gần như chạy lên phòng mà không nói thêm lời nào.

Tuấn ngồi lại một mình, cầm cốc trà hoa cúc ấm áp trên tay. Mùi hương dịu nhẹ không thể xoa dịu được sự hỗn loạn trong lòng anh. Anh biết, những ngày tháng né tránh đã kết thúc. Giờ đây, anh và Nguyệt đang sống trong một sự căng thẳng đầy cám dỗ.

Suốt ngày hôm sau, Tuấn vẫn đi làm, nhưng tâm trí anh không thể rời khỏi Nguyệt. Anh tự nhủ phải giữ khoảng cách, phải trở lại ranh giới của em chồng và chị dâu.

Chiều tối hôm đó, Tuấn về nhà và cảm thấy có điều gì đó khác thường. Căn nhà quá im lặng. Không có tiếng động nào từ phòng Nguyệt, không có mùi đồ ăn, thậm chí chiếc giày của cô cũng không thấy ở bậc cửa.

Khúc Khóc Thầm Kín

Tuấn bước lên cầu thang, lòng anh dấy lên một linh cảm không lành. Anh đứng trước cửa phòng Nguyệt. Ánh đèn bên trong vẫn bật. Anh do dự một lúc, cố gắng gõ cửa nhưng lại rụt tay lại. Anh không có quyền bước vào không gian riêng tư của cô.

Tuy nhiên, một âm thanh nhỏ, rất nhỏ nhưng đầy khổ sở, đã lọt qua khe cửa, xuyên thủng lớp phòng vệ của Tuấn. Đó là tiếng nấc nghẹn.

Nguyệt đang khóc. Không phải khóc thút thít, mà là một sự bóp nghẹt của nỗi đau, một nỗ lực tuyệt vọng để ngăn tiếng nấc thoát ra.

Lòng trung thành với người anh đã đi xa, ranh giới đạo đức và sự hấp dẫn cấm kỵ bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Trước mặt Tuấn giờ đây chỉ còn lại một người phụ nữ cô đơn và đau khổ.

Tuấn không suy nghĩ thêm. Anh gõ cửa hai tiếng nhẹ, rồi đẩy cửa bước vào.

Sự Đổ Vỡ Của Người Phụ Nữ Mạnh Mẽ

Nguyệt đang ngồi co ro trên sàn nhà cạnh giường, đầu vùi vào gối, vai cô run lên bần bật. Cô vẫn mặc bộ đồ ở nhà tối màu, nhưng khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt. Xung quanh cô là những bức ảnh cũ của Nguyệt và anh trai Tuấn.

"Nguyệt?" Tuấn gọi nhẹ tên cô.

Cô giật mình ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn vừa bẽ bàng vừa sợ hãi khi bị bắt gặp trong khoảnh khắc yếu đuối nhất.

"Tuấn... sao em lại vào đây?" Cô vội vàng gạt nước mắt, cố gắng thu dọn những tấm ảnh. Giọng cô khàn đặc.

"Em nghe thấy... chị đang khóc." Tuấn chậm rãi bước tới. "Em xin lỗi vì đã tự ý vào, nhưng... chị không sao chứ?"

Nguyệt quay lưng lại. "Chị không sao. Chỉ là... chị nhớ anh ấy. Ngày hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tụi chị." Cô nói dối, nhưng đó cũng là một phần sự thật. Cô khóc cho mối quan hệ tan vỡ, khóc cho sự cô đơn bủa vây mình.

Tuấn đứng phía sau cô. Anh không biết phải nói gì. Mọi lời an ủi sáo rỗng đều vô nghĩa. Anh chỉ muốn xóa đi nỗi đau đang dày vò người phụ nữ này.

Cái Ôm Của Sự Sẻ Chia

Bản năng chiếm hữu hay khao khát cấm kỵ đều đã tạm lắng xuống, nhường chỗ cho sự đồng cảm sâu sắc. Tuấn quỳ xuống bên cạnh Nguyệt, không do dự nữa, anh khẽ đặt tay lên vai cô.

"Em hiểu," anh thì thầm. "Anh ấy... anh ấy cũng rất yêu chị."

Nguyệt bật khóc nức nở lần nữa. Cô buông xuôi sự kháng cự. Nỗi cô đơn đã quá nặng nề.

Và rồi, Tuấn làm điều anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Anh nhẹ nhàng kéo Nguyệt vào lòng, ôm lấy cô.

Đó là một cái ôm trong sáng, một cái ôm của sự sẻ chia giữa hai con người đang bị lạc lối. Tuấn cảm thấy cơ thể Nguyệt mềm mại và run rẩy trong vòng tay mình. Mùi hương thân thuộc của cô giờ đây được phủ thêm bởi mùi vị của nước mắt và sự đau khổ.

Nhưng khi cái ôm kéo dài, sự trong sáng dần bị sự hấp dẫn thể xác thay thế.

Tuấn cảm nhận được đường cong tinh tế của Nguyệt. Nguyệt cũng cảm nhận được sức mạnh và sự ấm áp từ cơ thể trai trẻ của em chồng. Cô dựa vào anh, và cái ôm đó trở thành nơi Nguyệt tìm kiếm sự an ủi từ một người đàn ông khác.

"Đừng khóc nữa, chị dâu," Tuấn thì thầm vào tai cô, giọng anh trầm và ấm.

Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt cô vẫn ướt đẫm nhưng đã có thêm một tia lửa khó hiểu. Khuôn mặt họ quá gần. Hơi thở của Tuấn phả vào mặt Nguyệt.

Bức tường đã sụp đổ hoàn toàn. Cái ôm của sự an ủi đã biến thành sự gần gũi cấm kỵ nhất.

Tuấn biết rằng, anh không thể lùi lại được nữa. Và Nguyệt, cô cũng không muốn anh lùi lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×