Sự Hồi Hộp Sau Va Chạm
Sau khoảnh khắc đổ vỡ và cái ôm ở chương trước, Nguyệt và Tuấn lại rơi vào một trạng thái hồi hộp và lúng túng mới. Cái ôm đã chính thức thừa nhận sự tồn tại của một mối liên kết ngoài luồng, một sợi dây tình cảm cấm kỵ.
Sáng hôm sau, Nguyệt dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng một cách vụng về. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bàn tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác cơ bắp rắn chắc của Tuấn, và cơ thể cô vẫn còn cảm thấy dấu ấn của sự ấm áp từ anh.
Tuấn cũng dậy. Anh thấy Nguyệt ở bếp và biết rằng anh không thể né tránh. Anh cần phải đối diện với cô.
"Chị dâu," Tuấn bắt đầu, giọng anh khàn khàn. "Về chuyện đêm qua, em..."
"Đừng nói gì cả, Tuấn," Nguyệt ngắt lời, cô quay lưng lại, tập trung vào đĩa trứng ốp la. "Chị biết em chỉ muốn an ủi chị. Chị cảm ơn. Chúng ta... cứ quên chuyện đó đi."
Nguyệt đã cố gắng xây lại bức tường, nhưng cả hai đều biết, nó đã mong manh hơn bao giờ hết. Sự im lặng này lại càng khiến cảm xúc bị dồn nén.
Chiếc Khăn Tắm Gây Tội
Trưa hôm đó, Tuấn về nhà để lấy một tài liệu quan trọng anh để quên. Anh đi thẳng lên phòng, nhưng trên đường đi, anh phát hiện ra một thứ gây sốc trên tay vịn cầu thang: Chiếc khăn tắm của Nguyệt.
Nó được gấp lại một cách cẩu thả, có vẻ như Nguyệt đã vội vã mang nó xuống dưới phơi và quên khuấy mất.
Tuấn cầm chiếc khăn lên. Nó vẫn còn hơi ẩm nhẹ và mang theo một hương thơm đặc trưng của Nguyệt – mùi của xà phòng cao cấp, pha trộn với mùi da thịt ấm áp sau khi tắm. Đó là một mùi hương cực kỳ cá nhân và gợi cảm.
Việc chạm vào một vật dụng cá nhân như vậy khiến Tuấn cảm thấy như thể anh đang xâm phạm vào không gian riêng tư và cả cơ thể Nguyệt. Khao khát cấm kỵ bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh đưa chiếc khăn lên mũi. Anh hít một hơi sâu, và hình ảnh Nguyệt trong chiếc váy ngủ mỏng manh, trong cái ôm đêm qua, ám ảnh lấy tâm trí anh. Chiếc khăn trở thành một món đồ vật gợi cảm, một chứng tích của sự gần gũi ngoài ý muốn.
Sự Ám Ảnh Vô Thức
Tuấn không thể để chiếc khăn ở đó. Anh phải làm điều đúng đắn.
Anh bước đến cửa phòng Nguyệt, gõ cửa hai tiếng.
"Chị dâu? Em... em tìm thấy chiếc khăn tắm của chị."
Cửa mở. Nguyệt đứng đó, trên người là một chiếc áo sơ mi dài tay và quần jean. Cô có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Tuấn đang cầm đồ của mình.
"À, cảm ơn em. Chị quên mất." Nguyệt vội vàng nhận lấy chiếc khăn.
Nhưng khi Nguyệt nhận lấy, tay cô chạm vào tay anh. Khoảnh khắc đó kéo dài hơn mức cần thiết. Tuấn thấy Nguyệt khẽ rụt tay lại, và anh biết cô cũng cảm nhận được luồng điện vừa chạy qua.
"Em... em vào phòng làm việc đây," Tuấn lắp bắp.
Khi Tuấn quay bước, Nguyệt khẽ nói: "Tuấn này..."
Tuấn dừng lại, tim anh đập nhanh hơn.
"Em có biết... mùi hương chị dùng là gì không?" Nguyệt hỏi, giọng cô như có ý tứ (cô biết anh đã ngửi chiếc khăn).
Tuấn không ngờ Nguyệt lại thẳng thắn như vậy. Anh cảm thấy mặt mình nóng ran.
"Em... không rõ lắm. Nó... dễ chịu." Anh cố gắng tỏ ra khách quan.
Nguyệt khẽ cười, một nụ cười bí ẩn và gợi cảm hiếm hoi. "Nó tên là 'Khúc Cám Dỗ'. Anh trai em hay mua tặng chị."
Lời nói của Nguyệt như một lời tuyên bố ngầm. Cô vừa nhắc đến người anh, vừa nhắc đến sự cám dỗ. Tuấn hiểu rằng, cô đang thử thách anh.
Sau khi Tuấn trở lại phòng làm việc, hương thơm 'Khúc Cám Dỗ' dường như vẫn còn vương vấn trong không khí. Tuấn ngồi xuống, nhưng anh không thể làm việc. Anh nhìn vào tay mình – nơi đã từng chạm vào chiếc khăn, nơi đã từng ôm lấy cô.
Anh biết, anh đã bị ám ảnh. Chiếc khăn tắm, mùi hương, và cái chạm tay kia đã đưa mối quan hệ của họ lên một cấp độ nguy hiểm mới.
Giờ đây, Nguyệt không chỉ là người phụ nữ bị cấm đoán; cô còn là hiện thân của sự cám dỗ.