chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 7: Lời Thú Nhận Nửa Chừng và Dòng Điện Dưới Da


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thoát Ly Của Lý Trí

Khoảnh khắc Nguyệt chạm vào cằm Tuấn trong bóng tối, mọi giới hạn đều tan vỡ. Ánh sáng từ tia chớp chợt lóe lên, đủ để Tuấn nhìn thấy sự mời gọi dữ dội trong đôi mắt Nguyệt. Cả hai đứng đó, hơi thở dồn dập, sự hấp dẫn cấm kỵ đã vượt qua nỗi sợ hãi của cơn bão.

Tuấn không thể chịu đựng được nữa. Anh là một chàng trai trẻ, và Nguyệt là người phụ nữ trưởng thành, khao khát và dễ tổn thương trong tay anh.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên. Ngón tay anh chạm vào má Nguyệt, nơi vẫn còn hơi ẩm ướt của nước mắt và hơi nóng của sự bối rối.

"Em... em xin lỗi," Tuấn thì thầm, giọng anh nghẹn lại. "Em không nên cảm thấy như vậy. Chị là..."

"Suỵt," Nguyệt ngắt lời. Cô đưa ngón tay chạm vào môi Tuấn. Đó không phải là cử chỉ cấm đoán, mà là một lời mời gọi im lặng.

Nguyệt lùi lại một bước, chỉ một bước nhỏ, nhưng đủ để lấy lại sự kiểm soát cần thiết.

"Đi bật điện đi, Tuấn. Chị... chị cần ánh sáng."

Tuấn hiểu. Ánh sáng sẽ là bức tường cuối cùng giữa họ. Nếu họ ở lại trong bóng tối thêm một giây phút nữa, điều không thể tránh khỏi sẽ xảy ra.

Anh nhanh chóng tìm thấy đèn pin, bật lên và đi về phía tủ cầu dao. Sau vài giây lục lọi, điện sáng trở lại.

Sóng Gió Trong Ánh Sáng

Ánh sáng điện đột ngột khiến cả hai lúng túng hơn bao giờ hết. Nguyệt vội vàng quay lưng lại, giả vờ chỉnh lại tóc. Tuấn cố gắng hít thở sâu, giả vờ kiểm tra xem có hư hỏng gì không.

Mối quan hệ của họ đã thay đổi hoàn toàn. Không chỉ là cái ôm, mà là lời thú nhận không lời khi Nguyệt chạm vào môi Tuấn.

"Mưa bão lớn quá," Nguyệt nói, cố gắng tìm một chủ đề bình thường.

"Vâng. May mà không sao." Tuấn đáp.

Rồi Nguyệt quay lại, ánh mắt cô trực tiếp nhìn vào Tuấn. Không còn sự lẩn tránh nữa, chỉ còn sự chân thật đến đáng sợ.

"Tuấn," cô khẽ gọi. "Có những chuyện... chị đã không nói với em. Về việc ly thân... Chị và anh ấy đã có một khoảng thời gian dài không còn gần gũi nữa. Chị... chị cảm thấy cô đơn."

Nguyệt đã phá vỡ rào cản cấm kỵ lớn nhất – cô đã thú nhận sự trống trải thể xác và tinh thần của mình với em chồng.

Lời thú nhận này không chỉ là một lời tâm sự, mà là một sự giải thoát cho khao khát đang bị dồn nén. Cô đang nói: tôi là người phụ nữ độc thân, khao khát được yêu thương và gần gũi.

Dòng Điện Dưới Da

Tuấn cảm thấy áp lực nặng nề đè lên vai mình. Anh hiểu. Anh hiểu sự cô đơn đó. Anh đã chứng kiến cuộc hôn nhân của anh trai và Nguyệt nguội lạnh dần.

"Em hiểu," Tuấn nói, giọng anh nhẹ nhàng. "Em thấy chị buồn bã. Và... em cũng thấy cái cách chị nhìn em."

Tuấn đã thẳng thắn nói ra điều mà cả hai đều đang cố gắng chôn giấu. Sự hấp dẫn này là có qua có lại.

Nguyệt im lặng, ánh mắt cô tuyệt vọng nhưng cũng đầy sự mong chờ.

Tuấn tiến lại gần cô. Lần này, anh không còn do dự hay e ngại nữa. Anh chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyệt.

Bàn tay Nguyệt lạnh toát, nhưng khi bàn tay ấm áp của Tuấn bao lấy, cô không rút lại.

"Em biết điều này là sai trái," Tuấn nói, nhìn thẳng vào mắt cô. "Nhưng em không thể... ngăn trái tim mình cảm nhận được những gì chị đang cảm nhận. Em cũng cảm thấy sự gần gũi này. Em cũng khao khát..."

Tuấn không thể hoàn thành câu nói. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng siết chặt tay Nguyệt. Dòng điện không còn chạy trong hệ thống dây điện nữa, mà là dưới da của họ.

Nguyệt khẽ run rẩy. Cô không đáp lại bằng lời nói, mà bằng một sự siết tay nhẹ nhàng nhưng quyết liệt hơn.

Họ đã vượt qua ranh giới đạo đức bằng lời thú nhận và sự đồng cảm. Giờ đây, họ chỉ còn cách giới hạn thể xác một bước chân. Liệu cơn bão cảm xúc này có cuốn họ đi không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×