chị dâu qua ở nhờ và cái kết !

Chương 8: Cái Nhìn Đáng Lẽ Không Nên Có và Sự Bùng Phát Của Tò Mò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thoát Thân Đến Bờ Vực

Sau cái siết tay đầy ẩn ý, Tuấn và Nguyệt vội vàng buông nhau ra. Cả hai đều hiểu rằng họ đã tiến quá xa trên con đường cấm kỵ. Họ đã thừa nhận sự hấp dẫn, sự cô đơn, và khao khát của nhau.

"Chị... chị lên phòng trước đây," Nguyệt thì thầm, giọng cô run rẩy. Cô quay người đi nhanh chóng, dường như muốn trốn khỏi ánh mắt thiêu đốt của Tuấn.

Tuấn đứng lại, dựa vào tường, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Tay anh vẫn còn cảm giác lạnh lẽo của bàn tay Nguyệt. Anh biết, cuộc chiến chống lại bản năng đã chính thức bắt đầu, và anh đang thua cuộc.

Anh cố gắng tập trung vào công việc trong phòng làm việc, nhưng mọi thứ đều vô vọng. Hình ảnh Nguyệt, tiếng Nguyệt khóc, và cảm giác cơ thể cô trong vòng tay anh cứ luẩn quẩn trong tâm trí.

Tò Mò Xâm Chiếm

Khoảng một giờ sáng, Tuấn quyết định xuống bếp tìm nước uống. Anh đi nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động.

Khi đi ngang qua hành lang, Tuấn phát hiện ra một vệt sáng hắt ra từ phòng của Nguyệt. Cửa phòng cô không đóng hoàn toàn, chỉ khép hờ.

Anh tự nhủ phải đi thẳng, nhưng sự tò mò cấm kỵ đã chiến thắng lý trí. Anh chậm rãi bước lại gần cánh cửa, trái tim đập như trống.

Từ khe cửa hẹp, Tuấn nhìn vào trong.

Nguyệt không ngủ. Cô đang ngồi trên thảm, đối diện chiếc tủ quần áo mở. Cô đã thay chiếc áo khoác ban nãy và đang mặc một chiếc áo dây lụa mỏng màu kem, có viền ren nhẹ ở ngực, kết hợp với quần short lụa đồng màu.

Đó là một bộ đồ ngủ gợi cảm nhưng không quá hở hang, chỉ đủ để lộ ra đường cong mềm mại của cô. Chiếc áo lụa mỏng dường như chỉ là một lớp che chắn hờ hững.

Hình Ảnh Thiêu Đốt

Nguyệt đang lục tìm gì đó trong một chiếc hộp cũ. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, che đi một nửa khuôn mặt.

Tuấn không thể rời mắt. Anh bị hình ảnh cô hút hồn. Chiếc áo lụa nhún nhảy nhẹ nhàng theo từng cử động của cô, tôn lên vòng một căng tròn dưới lớp vải mỏng. Tuấn cảm thấy cổ họng khô khốc.

Đột nhiên, Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn vào gương. Cô đưa tay lên massage nhẹ nhàng thái dương, để lộ ra một vẻ mệt mỏi và khao khát rõ rệt. Đôi mắt cô nhìn vào hư vô, không thấy Tuấn, nhưng ánh nhìn đó lại xuyên qua anh.

Rồi Nguyệt đứng dậy. Cô tiến đến cửa sổ, kéo rèm lại.

Khoảnh khắc đó, ánh trăng từ ngoài cửa sổ đổ vào, chiếu sáng toàn bộ cơ thể cô. Chiếc áo lụa gần như trong suốt dưới ánh trăng mờ ảo, để lộ bóng hình quyến rũ của cô. Nguyệt đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mình. Đó là một cử chỉ của sự cô đơn và tự an ủi.

Tuấn nín thở. Anh đã nhìn thấy một hình ảnh riêng tư và trần trụi nhất của Nguyệt, một hình ảnh mà lẽ ra không một người em chồng nào được phép thấy.

Cảm Giác Tội Lỗi Vô Nghĩa

Cảm giác tội lỗi ập đến, nhưng nó lại nhanh chóng bị lấn át bởi sự khao khát cháy bỏng. Hình ảnh Nguyệt dưới ánh trăng đã khắc sâu vào tâm trí anh. Cô không chỉ là chị dâu nữa; cô là một người phụ nữ gợi cảm và dễ bị tổn thương mà anh đang khao khát.

Tuấn lùi lại, lặng lẽ bỏ đi. Anh không xuống bếp nữa. Anh trở về phòng, cơ thể nóng ran. Anh biết mình vừa vượt qua một giới hạn lớn của sự tôn trọng, và sự hấp dẫn cấm kỵ giờ đây đã trở nên thể xác và cụ thể hơn bao giờ hết.

Anh ngã vật xuống giường. Hương thơm "Khúc Cám Dỗ" lại thoang thoảng đâu đây.

Tuấn nhắm mắt lại. Anh biết, đêm nay, anh sẽ lại có những giấc mơ khó nói. Nhưng lần này, hình ảnh sẽ rõ ràng và sống động hơn, bởi vì anh đã nhìn thấy Nguyệt trong khoảnh khắc riêng tư nhất của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×