chị dâu sỉn vào nhầm phòng tôi

Chương 3: Vết Rạn Nứt Vô Hình


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đêm định mệnh, đối với tôi – Hoàng Minh – là chuỗi ngày sống trong địa ngục trần gian. Cảm giác hối hận và sỉ nhục bản thân cứ bám riết lấy tôi như một lớp da thứ hai. Tôi là kẻ phản bội. Tôi là kẻ đã lợi dụng sự yếu đuối của chị dâu mình, người phụ nữ mà tôi đã cố gắng giữ khoảng cách và kính trọng.

Trong phòng làm việc, tôi gần như không thể hoàn thành nổi một bản vẽ. Mọi đường nét thiết kế đều trở nên méo mó, biến thành hình ảnh của căn phòng tối hôm đó, của ánh mắt mờ ảo của Thanh Hà, và của sự mất kiểm soát nhục nhã.

Sự dằn vặt lớn nhất không phải là nỗi sợ bị phát hiện, mà là cuộc chiến nội tâm giữa lương tâm đạo đức và một sức hút cấm đoán đang lớn dần. Tôi ghê tởm hành động của mình, nhưng đồng thời, tôi cũng không thể phủ nhận sự mê hoặc mà đêm đó mang lại. Cảm giác được Thanh Hà cần đến, dù chỉ là trong cơn say, là một cảm giác nguy hiểm nhưng đầy kích thích mà tôi chưa từng trải qua.

Tôi tự nhủ, cách duy nhất để chuộc lỗi là cắt đứt triệt để. Tôi phải tránh xa căn nhà đó, tránh xa người phụ nữ đó.

Nhưng khi tôi đang cố gắng tập trung cho bản thiết kế của mình, điện thoại reo lên. Tên Thành Trung – anh trai tôi – hiện lên. Giọng anh qua điện thoại đầy vẻ vội vã và tín nhiệm tuyệt đối.

“Minh à, anh phải ở lại Thượng Hải thêm ba ngày nữa. Rất gấp. Em có thể giúp anh việc này được không?”

“Vâng, anh cứ nói đi.” Giọng tôi khô khốc.

“Phiền em qua nhà lấy giúp anh cái USB chứa hồ sơ kỹ thuật cho dự án bên Hợp Điểm. Rất quan trọng, phải gửi chuyển phát nhanh trong tối nay. Tiện thể, Hà đang ở nhà một mình, em mua chút đồ ăn tối cho cô ấy. Anh dặn dò cô ấy không được uống rượu nữa.”

Trung không hề nghi ngờ. Anh ấy tin tôi một cách tuyệt đối, tin tưởng giao chìa khóa nhà, giao công việc, và giao cả vợ mình cho tôi chăm sóc. Sự tin tưởng ấy là một nhát dao đâm ngược vào lương tâm tôi.

Tôi nuốt khan. “Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ qua ngay.”

Lời hứa tự dặn lòng đã tan vỡ ngay lập tức. Tôi lại bị đẩy ngược vào vòng xoáy cấm kỵ đó.

Khi tôi đến, căn nhà chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người. Không có tiếng nhạc, không có tiếng TV, chỉ có mùi gỗ sồi và hương hoa nhẹ thoang thoảng. Thanh Hà đang ngồi ở phòng khách, không phải làm việc nhà, mà là đọc sách trong bóng chiều. Ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn phủ lên gương mặt cô, khiến vẻ đẹp của cô trở nên u uẩn một cách đặc biệt.

Cô ấy mặc một chiếc áo len mỏng, màu kem, tạo cảm giác mềm mại và dễ tổn thương.

“Em đến rồi à, Minh?” Cô đặt quyển sách xuống, ánh mắt có chút giật mình nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản. “Cảm ơn em đã mang đồ ăn qua. Chị đã định gọi một cái gì đó, nhưng lại thấy lười.”

“Không sao, đây là việc em nên làm,” tôi đáp cụt lủn, cố giữ giọng mình ổn định. Tôi đặt túi đồ ăn lên bàn bếp, lập tức tìm kiếm USB trên bàn làm việc của Trung, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ và rời đi càng sớm càng tốt.

Thanh Hà đi theo tôi vào phòng làm việc. Sự gần gũi này không còn ngượng ngùng như buổi sáng hôm sau, mà thay vào đó là một sự căng thẳng không thể gọi tên.

“Anh Trung đã đi gấp như vậy, chắc công việc quan trọng lắm,” tôi cố gắng mở lời bằng một chủ đề an toàn.

Thanh Hà đứng tựa vào khung cửa, nhìn ra vườn. “Lúc nào mà công việc của anh ấy chẳng quan trọng, Minh?” Cô nói, giọng cô ấy không chút giận dữ, chỉ là sự mệt mỏi tột cùng.

Tôi im lặng.

“Em biết không, Trung… anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo. Giỏi giang, thành đạt, chu đáo với gia đình. Anh ấy mang lại cho chị một cuộc sống mà mọi phụ nữ đều mơ ước.” Cô ấy thở dài. “Nhưng anh ấy luôn bận rộn.”

Tôi quay lại nhìn cô ấy. Đôi mắt nâu sâu ấy không nhìn tôi, mà nhìn vào khoảng không vô định, nơi có lẽ là hình ảnh cuộc hôn nhân của cô.

“Anh ấy có nhà, nhưng anh ấy không có mặt. Anh ấy có vợ, nhưng anh ấy không có thời gian. Anh ấy là người chồng tốt nhất, nhưng anh ấy chưa bao giờ là bạn đời của chị,” cô thổ lộ, như thể cô đang nói với chính mình.

Sự thật đó đập mạnh vào nhận thức của tôi. Đây là vết rạn nứt mà tôi đã cảm nhận được. Sự cô đơn của Thanh Hà dưới cái vỏ bọc gia đình hoàn hảo. Điều đó khiến tội lỗi của tôi bớt đi một nửa, và sự đồng cảm xen lẫn khao khát của tôi tăng lên gấp đôi.

“Tối hôm đó… Chị uống say không phải vì vui,” Thanh Hà tiếp tục, cuối cùng cô quay lại nhìn thẳng vào tôi. Cái nhìn này trần trụi và thách thức. “Chị uống vì chị thấy mình vô hình trong chính ngôi nhà của mình. Và khi chị nhầm em là Trung, chị đã muốn… muốn được cảm nhận lại cảm giác được quan tâm.”

Cô ấy không chỉ xác nhận cô ấy đã biết chuyện đêm đó. Cô ấy còn bào chữa cho sự mất kiểm soát của mình, không bằng sự hối hận, mà bằng nỗi cô đơn bị kìm nén.

“Chị Hà… Em xin lỗi,” tôi nói, giọng tôi khàn đặc vì cảm xúc dâng trào.

Thanh Hà lắc đầu. “Đừng xin lỗi, Minh. Chị đã nói rồi, chúng ta đều có lỗi. Nhưng em… em là người duy nhất đã thực sự có mặt.”

Khoảnh khắc đó, rào cản đạo đức của tôi gần như sụp đổ. Tôi bước một bước về phía cô ấy, bản năng mách bảo tôi phải chạm vào cô, phải xoa dịu nỗi đau trong mắt cô.

Bàn tay tôi giơ lên, gần như chạm vào vai cô. Cô ấy không lùi lại. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền lại, một hơi thở run rẩy thoát ra khỏi lồng ngực. Đây không phải là sự đồng ý, nhưng nó là sự chấp nhận, sự khát khao được dỗ dành.

Tôi đã gần như chạm vào cô, gần như lặp lại hành động cấm kỵ. Nhưng ý nghĩ về anh trai Trung, về sự tin tưởng của anh, lại như một luồng điện giật khiến tôi rụt tay lại.

“Hợp đồng… hợp đồng của anh Trung đâu, chị Hà?” Tôi hỏi, cố gắng đưa mọi thứ trở về với thực tế.

Thanh Hà mở mắt ra, trong ánh mắt cô có sự thất vọng thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ thấu hiểu và một chút thử thách. Cô biết tôi đang chiến đấu với chính mình.

“Trong ngăn kéo thứ ba bên phải. Em đi lấy đi.”

Tôi hoàn thành nhiệm vụ một cách máy móc, đặt USB vào phong bì chuyển phát nhanh. Khi tôi đi ngang qua phòng khách, Thanh Hà đang đứng ở cửa ra vào.

“Minh,” cô gọi, giọng cô ấy thấp và quyến rũ một cách nguy hiểm. “Thứ Bảy này Trung chưa về. Chị sẽ làm một bữa tối thật ngon. Em đến dùng bữa với chị nhé. Căn nhà này quá lớn để chị ăn một mình.”

Đó là một lời mời công khai. Một thử thách được che đậy bằng sự cô đơn.

Tôi nắm chặt phong bì trong tay. Lương tâm gào thét: TỪ CHỐI! Nhưng khao khát thì thầm: ĐỪNG BỎ LỠ CƠ HỘI NÀY!

“Vâng, nếu em sắp xếp được công việc, em sẽ đến. Chị Hà.”

Tôi trả lời, và biết rằng, mình vừa đặt một chân vào vũng lầy của bí mật và cấm kỵ. Tôi rời đi, mang theo không chỉ hồ sơ dự án của anh trai, mà còn cả mồi lửa của mối quan hệ nguy hiểm sắp bùng cháy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×