Thứ Bảy. Ngày hẹn.
Tôi – Hoàng Minh – đã dành cả buổi sáng để tự dằn vặt mình, lặp đi lặp lại những lý lẽ đạo đức trong đầu. Tôi không thể đi. Tôi phải từ chối. Nhưng rồi, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Thanh Hà cô đơn trong căn nhà lớn, đôi mắt u buồn nhưng đầy thách thức của cô ấy, mọi ý chí kiềm chế đều tan biến.
Tôi đến nhà anh trai vào lúc bảy giờ tối. Căn nhà đã được thắp sáng rực rỡ, nhưng sự ấm cúng dường như chỉ là vỏ bọc. Thanh Hà mở cửa, không trang điểm cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc áo phông cotton và quần dài giản dị, nhưng vẻ đẹp tĩnh lặng đó lại càng làm tăng thêm sự mê hoặc khó lý giải.
“Minh, vào đi. Chị nấu xong rồi,” cô nói, giọng cô nhẹ nhàng, tự nhiên như thể đây chỉ là một bữa cơm bình thường giữa hai chị em.
Nhưng đối với tôi, mọi thứ đều không bình thường.
Mùi cà ri thơm lừng lan tỏa khắp gian bếp, khiến tôi tạm thời quên đi sự căng thẳng. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở bàn ăn. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ăn tối riêng, chỉ có hai người, trong ngôi nhà vốn dĩ thuộc về một gia đình ba người.
Thanh Hà bắt đầu câu chuyện một cách khéo léo, hỏi han về công việc, về thiết kế, về những vấn đề hoàn toàn vô hại. Tôi cũng đáp lại một cách gượng gạo, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện luôn ở mức độ an toàn và xã giao.
Nhưng sự căng thẳng không nằm ở lời nói, mà ở khoảng không gian giữa chúng tôi.
Khi Thanh Hà đưa cho tôi chén cơm, những ngón tay cô ấy khẽ chạm vào tay tôi. Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhanh đến mức có thể đổ lỗi cho sự vô tình. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết, nó không phải vô tình.
Tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc cánh tay, khiến tôi rùng mình và nóng ran mặt. Tôi vội vàng cúi xuống nhìn chén cơm, cố gắng giấu đi phản ứng của mình.
“Cà ri hôm nay ngon thật đấy, chị Hà,” tôi lúng túng nói.
“Em thích là tốt rồi,” cô ấy trả lời. Giọng cô ấy vẫn bình thản, nhưng tôi thấy khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên – một nụ cười ẩn ý, một tín hiệu cho thấy cô ấy nhận ra sự bối rối của tôi.
Rồi, trong lúc tôi đang dùng bữa, cô ấy hỏi: “Minh, hình như em không thích ăn hành tây?”
Tôi ngạc nhiên. “Vâng, em không thích, nhưng chị sao biết?”
Cô ấy mỉm cười nhẹ. “Vì bữa tối hôm trước, khi em ngồi ở góc phòng, em đã nhẹ nhàng gạt miếng hành tây ra khỏi đĩa. Chị chỉ tình cờ nhìn thấy thôi.”
Đó là một lời thú nhận khủng khiếp. Nó không chỉ chứng tỏ cô ấy quan sát tôi kỹ lưỡng đến mức nào, mà còn chứng tỏ cô ấy đã chú ý đến từng chi tiết nhỏ bé của tôi, ngay cả khi đang bận rộn với vai trò làm vợ. Sự chú ý đó là một sự cám dỗ ghê gớm.
“À, vâng… chắc là em vô tình,” tôi lắp bắp, cố gắng phủ nhận sự gần gũi vừa được thiết lập.
Thanh Hà không nói gì thêm, chỉ tiếp tục bữa ăn. Nhưng dưới gầm bàn, điều kinh khủng nhất đã xảy ra.
Bàn chân cô ấy khẽ chạm vào chân tôi.
Lần này, không còn là sự vô tình. Cái chạm kéo dài hơn một giây, một cái chạm mềm mại nhưng đầy ý đồ. Tôi gần như nghẹt thở. Tôi phải cố gắng hết sức để không làm đổ bát cơm, để không kêu lên, để giữ nguyên vẻ mặt bình thản như đang thảo luận về thời tiết.
Lửa đã cháy dưới gầm bàn.
Tôi liều lĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô ấy. Thanh Hà đang nhìn tôi. Đôi mắt nâu sâu ấy không còn vẻ u buồn nữa, mà chứa đựng một ngọn lửa nóng bỏng, một sự thách thức, một lời mời gọi im lặng đang cố gắng phá vỡ sự kiềm chế của tôi.
“Em đang nghĩ gì vậy, Minh?” Cô ấy hỏi, giọng vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
“Em… em đang nghĩ về dự án của anh Trung. Hình như anh ấy có nói sẽ cố gắng về sớm hơn dự định,” tôi nói dối, dùng tên anh trai như một bùa hộ mệnh để trấn áp dục vọng.
Vừa lúc đó, chuông điện thoại của Thanh Hà reo lên. Tên Thành Trung hiện trên màn hình.
Nguy cơ bại lộ đến đột ngột, không báo trước.
Cả hai chúng tôi đều giật mình. Thanh Hà vội vàng bắt máy, khuôn mặt cô ấy lập tức chuyển sang chế độ người vợ hoàn hảo.
“Anh à? Vâng, em đang ăn tối đây. Anh gọi em à?”
Cô ấy nói chuyện với Trung một cách tình cảm và tự nhiên, như thể không có bất cứ điều gì bất thường đang xảy ra.
Tôi ngồi thẳng lưng, cố gắng thu nhỏ mình lại, trở thành một cái bóng vô hình trong chính căn nhà này. Tôi lắng nghe cuộc hội thoại, tay tôi nắm chặt dưới gầm bàn.
“...Anh về sớm hơn à? Tuyệt vời quá! Nhưng mà, đêm nay á? Sớm quá vậy, anh không mệt sao?” Thanh Hà nói, khuôn mặt cô ấy thoáng qua sự lo lắng thật sự, không phải vì nhớ chồng, mà vì kế hoạch bị đổ vỡ.
Tôi hiểu ngay lập tức. Anh Trung sẽ về nhà đêm nay.
“Vâng, em biết rồi. Em sẽ dọn dẹp nhà cửa ngay. Em nhớ anh,” cô nói, kết thúc cuộc gọi.
Thanh Hà đặt điện thoại xuống bàn, thở ra một hơi dài, như vừa trải qua một cuộc chạy marathon. Vẻ mặt bình tĩnh ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn không thể che giấu.
“Trung… anh ấy sẽ về nhà vào khoảng mười một giờ đêm nay,” cô ấy thì thầm, giọng cô ấy run rẩy. “Anh ấy không nói trước, anh ấy nói muốn tạo sự bất ngờ.”
Sự bất ngờ đó đối với chúng tôi là một thảm họa.
“Em… em phải đi ngay!” Tôi bật dậy, không kịp suy nghĩ.
“Khoan đã, Minh,” Thanh Hà vội vàng nắm lấy cánh tay tôi, lần này là một cái nắm mạnh mẽ và cầu xin. “Em không thể đi ngay bây giờ được. Nếu anh Trung gọi điện thoại camera cho chị, anh ấy sẽ hỏi em đâu. Em phải ở lại đến khoảng mười giờ, khi anh ấy đã lên máy bay. Em phải giả vờ là vừa ăn tối xong và đang chuẩn bị về.”
Tôi nhìn vào mắt cô ấy. Trong đó không còn sự quyến rũ, chỉ có sự sợ hãi và cầu cứu.
“Nhưng nếu anh ấy về sớm hơn thì sao?”
“Chúng ta phải chấp nhận rủi ro. Em bình tĩnh đi. Hãy làm nốt vai diễn của em,” Thanh Hà thì thầm, rồi cô ấy buông tay tôi ra.
Hai chúng tôi dọn dẹp bàn ăn trong sự im lặng căng thẳng. Mọi cử chỉ đều nhanh hơn, vội vã hơn. Khoảnh khắc va chạm dưới gầm bàn, lời mời gọi bí mật, mọi thứ đều bị sự sợ hãi nuốt chửng.
Khi mọi thứ đã sạch sẽ, chúng tôi ngồi lại phòng khách. Tôi ngồi trên ghế sofa đơn, Thanh Hà ngồi trên ghế sofa dài, giữa chúng tôi là một khoảng cách vật lý an toàn, nhưng sự nguy hiểm vẫn lơ lửng trong không khí.
Tôi nhìn đồng hồ. Tám giờ tối. Còn hai tiếng nữa.
Hai tiếng đồng hồ đó sẽ là hai tiếng dài nhất, nghẹt thở nhất trong cuộc đời tôi. Chúng tôi là hai kẻ đang ngồi trên một quả bom hẹn giờ mà người kích hoạt lại là chính người chồng, người anh trai mà chúng tôi đang phản bội.
Tôi quay sang nhìn Thanh Hà, và cô ấy cũng nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Không phải là sự đam mê, mà là sự đồng lõa và sự sợ hãi tột cùng.