chị dâu sỉn vào nhầm phòng tôi

Chương 5: Lời Chia Tay Vội Vã


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đồng hồ điểm tám giờ ba mươi tối. Hai tiếng đồng hồ còn lại trước khi Thành Trung – anh trai tôi – về nhà đã biến thành một hành trình tra tấn tinh thần.

Tôi và Thanh Hà ngồi trong phòng khách. Chiếc TV được bật, phát một chương trình thời sự vô nghĩa, với âm lượng nhỏ vừa đủ để tạo ra một lớp vỏ bọc bình thường cho sự hỗn loạn bên trong.

Chúng tôi cố gắng nói chuyện, nhưng mọi câu chữ đều trở nên gượng ép và sáo rỗng.

“Công việc ở Thượng Hải có vẻ suôn sẻ nhỉ?” Thanh Hà hỏi, giọng cô ấy cố gắng giữ vẻ thư thái.

“Vâng, anh ấy nói mọi thứ ổn… chỉ là hồ sơ kỹ thuật có chút vấn đề,” tôi đáp, mắt tôi không rời khỏi màn hình điện thoại, nơi tôi liên tục kiểm tra thời gian bay từ Thượng Hải về.

Chúng tôi đang đóng một vở kịch tồi tệ nhất trong cuộc đời mình, và khán giả duy nhất là chính chúng tôi.

Sự lo lắng của Thanh Hà thể hiện rõ qua những cử chỉ nhỏ nhặt: cô ấy liên tục vuốt phẳng nếp nhăn trên quần, uống nước liên tục, và đôi mắt cô ấy luôn vô thức nhìn về phía cửa chính.

“Anh ấy nói là tạo bất ngờ,” cô ấy thì thầm, như thể tự trách mình. “Anh ấy ghét những sự thay đổi kế hoạch.”

Sự thay đổi kế hoạch này không chỉ là sự bất ngờ, nó là một hồi chuông cảnh tỉnh tàn nhẫn, nhắc nhở chúng tôi về lằn ranh cấm kỵ vừa bị vượt qua. Khoảnh khắc nóng bỏng dưới gầm bàn ăn giờ đây chỉ còn là sự hối hận lạnh buốt.

Chín giờ tối. Anh Trung đang chuẩn bị lên máy bay.

Sự im lặng bao trùm. Thanh Hà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Cô ấy quay lưng lại với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ cô.

“Minh,” cô gọi, giọng cô ấy trầm và nghiêm túc. “Em nghĩ sao về chuyện đêm đó?”

Câu hỏi đột ngột này khiến tôi giật nảy mình. Tôi biết, cô ấy không hỏi để nhận lời xin lỗi. Cô ấy muốn biết sự thật về cảm xúc của tôi.

“Em… Em không biết nữa, chị Hà,” tôi nói một cách thành thật. “Em cảm thấy tội lỗi với anh Trung. Nhưng em cũng không thể ngừng nghĩ về chuyện đó.”

Tôi bước lại gần cô ấy. Khoảng cách vật lý giữa chúng tôi thu hẹp lại, và sức hút cấm đoán lại bắt đầu trỗi dậy, mạnh mẽ hơn cả sự sợ hãi.

“Khi em ở bên cạnh anh Trung, chị có thấy hạnh phúc không?” Tôi hỏi, giọng tôi đầy vẻ liều lĩnh.

Thanh Hà quay lại, đối diện với tôi. Đôi mắt cô ấy ánh lên một nỗi buồn sâu sắc. “Hạnh phúc là một điều xa xỉ, Minh. Chị chỉ thấy… an toàn. An toàn khi có một người chồng thành đạt, một địa vị ổn định.” Cô ấy đưa tay chạm nhẹ vào cổ tôi. Cái chạm này không còn sự vô tình, nó là một lời từ biệt. “Nhưng em, em mang đến sự khao khát. Khao khát một thứ gì đó khác biệt, một thứ gì đó sống động hơn.”

“Và điều đó… đáng để chị đánh đổi tất cả sao?” tôi hỏi, tim tôi đập thình thịch.

Cô ấy cười buồn. “Chị không biết, Minh. Nhưng chị biết, chúng ta không thể tiếp tục trò chơi nguy hiểm này nữa. Em thấy đấy, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ của Trung, mọi thứ có thể sụp đổ. Bí mật này… nó quá nặng nề.”

Cô ấy đang nói lời chia tay với bí mật của chúng tôi. Một lời chia tay vội vã, không hề có sự dằn vặt hay hối tiếc.

“Vậy… chúng ta phải dừng lại sao?” Tôi cảm thấy một sự trống rỗng và tuyệt vọng ập đến.

“Chúng ta buộc phải dừng lại, Minh. Vì Trung. Vì gia đình. Chuyện đêm đó, và cả buổi tối hôm nay, sẽ chỉ là một khoảnh khắc lầm lỡ,” Thanh Hà nói, giọng cô ấy kiên quyết nhưng lại chứa đựng sự đau đớn.

Mười giờ kém mười lăm. Đã đến lúc tôi phải đi.

Tôi nhìn vào mắt cô ấy lần cuối. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là em chồng, cô ấy không còn là chị dâu. Chúng tôi là hai linh hồn cô độc vừa tìm thấy nhau và buộc phải chia xa.

Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy. Đó là một cử chỉ âu yếm và tuyệt vọng cuối cùng.

“Em hiểu rồi, chị Hà. Em sẽ giữ bí mật này. Mãi mãi.”

Thanh Hà gật đầu, nước mắt cô ấy bắt đầu rưng rưng nhưng cô ấy cố gắng kìm nén.

Tôi quay lưng lại, đi nhanh ra cửa. Tôi không dám ngoảnh lại, sợ rằng chỉ cần nhìn cô ấy thêm một giây, tôi sẽ mất hết lý trí và không thể rời đi.

Mười giờ tối.

Tôi đã lái xe ra xa khỏi căn nhà lớn, tim tôi đập theo từng nhịp đếm ngược của đồng hồ. Tôi đậu xe ở một góc khuất, chỉ cách đó vài trăm mét, để đảm bảo Trung đã hạ cánh an toàn.

Mười giờ ba mươi. Điện thoại tôi reo lên. Là tin nhắn từ Thanh Hà.

“Anh Trung vừa gọi. Anh ấy vừa xuống máy bay. Anh ấy rất vui và đang trên đường về. Cảm ơn em, Minh. Em về nhà an toàn nhé. Hãy quên mọi thứ đi.”

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn đó. Nó là lời chia tay dứt khoát, là một lời phủi sạch mọi dấu vết. Cô ấy đang tự bảo vệ mình, và cô ấy cũng đang bảo vệ tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một vụ tai nạn thảm khốc. Tôi lại là Hoàng Minh – chàng kiến trúc sư trẻ, em trai của Thành Trung, người không có bất cứ bí mật nào.

Mười một giờ mười lăm.

Tôi thấy chiếc xe sang trọng của anh Trung lướt qua. Anh ấy lái xe vào gara. Ánh đèn phòng khách vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp từ phòng ngủ chính ở tầng hai.

Tôi hình dung ra cảnh Trung ôm chầm lấy Hà, vui mừng vì sự bất ngờ thành công. Họ lại trở thành gia đình hoàn hảo đó.

Nhưng khi tôi quay đầu xe, rời xa căn nhà, một cảm giác nhói đau len lỏi trong lồng ngực tôi.

Tôi đã cố gắng quên. Nhưng tôi biết rõ: Tôi không thể quên được hương vị cấm kỵ đó, không thể quên được ánh mắt khao khát của Thanh Hà. Khoảnh khắc lầm lỡ này không phải là kết thúc, nó chỉ là một ngọn lửa bị dập tắt tạm thời, sẵn sàng bùng cháy trở lại khi có cơ hội.

Bí mật chung của chúng tôi vẫn còn đó, và nó sẽ là sợi dây mong manh nhưng chắc chắn níu kéo chúng tôi lại gần nhau một lần nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×