chị dâu sỉn vào nhầm phòng tôi

Chương 6: Lời Thú Nhận Nửa Vời và Lời Mời Gọi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cú sốc đêm Thứ Bảy, tôi – Hoàng Minh – dành cả tuần sau đó sống trong trạng thái thần hồn nát thần tính. Anh Trung đã trở về, mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường của một gia đình thành đạt. Nhưng đối với tôi, bình thường đã trở thành một khái niệm xa xỉ.

Mỗi khi gặp Trung ở công ty, sự tôn trọng và cảm giác tội lỗi lại như một gọng kìm siết chặt. Anh ấy vẫn vô tư, vẫn tin tưởng, thường xuyên kể về chuyến công tác thành công và nói về Thanh Hà với một sự yêu thương hời hợt mà tôi giờ đây đã nhìn thấu.

Điều đáng sợ nhất là khi tôi buộc phải gặp Thanh Hà.

Vào chiều thứ Năm, Trung mời tôi đến nhà ăn tối như một cách cảm ơn vì đã giúp đỡ anh ấy trong lúc vắng mặt. Tôi không thể từ chối.

Tôi bước vào căn nhà, nơi đã chứng kiến sự sụp đổ đạo đức của tôi. Thanh Hà mở cửa. Cô ấy mặc một chiếc váy len mỏng màu xám, mái tóc xõa ngang vai. Vẻ ngoài của cô vẫn thanh lịch và khép kín, nhưng ánh mắt cô khi nhìn tôi lại chứa đựng một tia khác biệt. Nó không phải sự sợ hãi của đêm Thứ Bảy, mà là sự thách thức và một chút hứng thú.

“Minh, vào đi em. Trung đang đợi em ở phòng khách,” cô nói, giọng cô ấy hoàn toàn bình thường, không một chút run rẩy.

Chúng tôi ngồi ăn tối. Có Trung ở đó, mọi thứ trở nên an toàn một cách giả tạo. Trung thao thao bất tuyệt về dự án, về các đối tác, còn tôi và Hà chỉ là người lắng nghe.

Suốt bữa ăn, tôi cố gắng tránh mọi sự tiếp xúc và giao tiếp ánh mắt với Thanh Hà. Nhưng cô ấy dường như lại làm điều ngược lại.

Trong lúc Trung đang say sưa nói chuyện điện thoại với đối tác, Thanh Hà vô tình đưa đĩa thịt bò xào về phía tôi. Cô ấy nhìn tôi, và thay vì nói, cô ấy nháy mắt với tôi một cái thật nhanh, một cái nháy mắt bí hiểm và tinh nghịch đến mức tôi suýt làm rơi đũa.

Đó là một tín hiệu cấm kỵ rõ ràng: Cô ấy đang thử dò tôi. Cô ấy muốn biết tôi có còn bị ám ảnh, có còn muốn tiếp tục không.

Tim tôi đập điên cuồng. Tôi cúi đầu xuống, gắp vội miếng thịt và cố gắng tập trung vào hơi thở của mình.

Sau bữa tối, Trung phải lên tầng trên để giải quyết một cuộc gọi video khẩn cấp. Tôi và Thanh Hà ở lại phòng khách, cùng nhau thu dọn bàn ăn.

Đây là khoảnh khắc nguy hiểm nhất.

Khi chúng tôi đứng cạnh nhau ở bồn rửa, Thanh Hà đột ngột quay sang, khẽ đặt tay lên cánh tay tôi, một cái chạm nhanh và dứt khoát.

“Minh, chúng ta cần nói chuyện,” cô ấy thì thầm, giọng cô ấy căng thẳng nhưng quyết đoán.

“Chị Hà, em nghĩ… chúng ta đã thống nhất rồi,” tôi nói, cố gắng kéo tay mình ra.

“Không, chúng ta chưa hề thống nhất, chúng ta chỉ chạy trốn thôi,” cô ấy phản bác, ánh mắt cô ấy đầy sự bực bội và khát khao. Cô ấy kéo tôi ra góc bếp khuất tầm nhìn, nơi khuất sau đảo bếp.

“Chuyện đêm đó… chị đã nghĩ rất nhiều,” cô nói. “Chị nói với em là chị không nhớ gì, đó là lời nói dối hoàn hảo để chúng ta thoát khỏi khủng hoảng. Nhưng sự thật là… chị nhớ rất rõ.”

Lời thú nhận này như một cú sốc đối với tôi. Cảm giác tội lỗi của tôi nhân lên gấp đôi, nhưng đi kèm với nó là sự giải thoát khỏi sự giả vờ.

“Chị nhớ em gọi tên chị, không phải tên anh ấy. Chị nhớ em dè dặt và dằn vặt như thế nào,” cô ấy nói, giọng cô ấy càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng gần gũi với tôi.

“Chị Hà… sao chị lại nói ra điều này?” Tôi gần như tuyệt vọng.

“Vì chị không muốn sống trong sự giả dối nữa. Sự giả dối này không phải với Trung, mà là với chính chị.” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức. “Chị không hối hận về cảm xúc đêm đó, Minh. Nó là sự bùng nổ của khao khát bị kìm nén suốt nhiều năm.”

Rồi, cô ấy đưa ra lời đề nghị nguy hiểm nhất.

“Chúng ta không cần phải làm gì vượt quá giới hạn nữa. Nhưng chị muốn em thành thật với chị. Chị muốn biết em có còn cảm thấy điều đó không?”

Cô ấy đang đề nghị một trò chơi tâm lý nguy hiểm: một mối quan hệ mập mờ, nơi chỉ cần sự đồng điệu cảm xúc và khao khát bị che giấu là đủ.

“Chị Hà… em không biết,” tôi lắp bắp.

“Em biết mà, Minh. Em không thể nhìn thẳng vào mắt chị từ lúc em bước vào nhà. Em vẫn còn ám ảnh,” cô ấy khẳng định, tự tin và quyến rũ một cách chết người.

Cô ấy tiến lại gần hơn một bước. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt mình. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng từ mái tóc cô. Sự gần gũi này là một cực hình.

“Minh, chúng ta vẫn là em chồng và chị dâu. Vẫn sống dưới một mái nhà. Nhưng em có dám dũng cảm thừa nhận rằng, dưới vỏ bọc gia đình này, có một sợi dây cấm kỵ đang níu kéo chúng ta không?”

Cô ấy lùi lại, trả lại cho tôi khoảng cách an toàn.

“Bây giờ, em có hai lựa chọn,” cô nói, ánh mắt cô ấy đầy thử thách. “Một, em cắt đứt hoàn toàn, không bao giờ đến nhà này nữa. Hai, em chấp nhận sự thật và chúng ta sẽ cùng nhau giữ bí mật, chấp nhận sự căng thẳng và cám dỗ này.”

“Em không muốn làm tổn thương anh Trung,” tôi nói, đó là lời kháng cự cuối cùng của tôi.

“Không ai muốn làm tổn thương anh ấy cả. Nhưng nếu anh ấy thực sự quan tâm đến cảm xúc của chị, thì chuyện này đã không xảy ra,” Thanh Hà đáp lại, giọng cô ấy đầy sự cay đắng và buông xuôi.

Tôi nhìn vào cô ấy, tôi thấy sự cô đơn lớn đến mức nào. Tôi nhận ra, việc tôi cắt đứt cũng là một sự tàn nhẫn với người phụ nữ đang tìm kiếm một sự kết nối.

“Em… em không thể cắt đứt,” tôi thú nhận, giọng tôi gần như là một lời thú tội.

Thanh Hà mỉm cười. Đó là một nụ cười chiến thắng, nhưng cũng là một nụ cười đầy hiểm nguy.

“Tốt. Vậy thì, chúng ta có một bí mật chung,” cô nói, giọng cô ấy chắc chắn như đang ký một hợp đồng. “Giờ thì, em lên gọi Trung xuống đi. Chúng ta đã nói chuyện đủ rồi.”

Cô ấy quay lưng lại, tiếp tục rửa chén bát, hành động cô ấy hoàn toàn tự nhiên như chưa hề có cuộc trò chuyện cấm kỵ nào vừa xảy ra.

Tôi bước ra khỏi bếp, cảm thấy như mình vừa ký vào một bản án tử hình cho lương tâm mình. Tôi đã chính thức đầu hàng trước sức hút của Thanh Hà.

Tôi lên tầng trên, nơi tiếng Trung đang vọng xuống. Tôi bước vào phòng làm việc của anh, thấy anh đang ngồi trước màn hình laptop.

“Anh Trung,” tôi gọi, giọng tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh.

“À, Minh đấy à! Ngồi đợi anh chút. Xong việc rồi bọn mình làm ly rượu mừng dự án,” Trung nói, nở một nụ cười rạng rỡ và tin tưởng.

Tôi gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. Trong khoảnh khắc đó, nhìn thấy sự vô tư của anh, tôi nhận ra mình đã bước vào một trò chơi nguy hiểm mà tôi không thể thắng, và người thua cuộc cuối cùng sẽ là anh trai tôi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×