chị dâu sỉn vào nhầm phòng tôi

Chương 7: Lý Do Của Sự Bùng Nổ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ cuộc đối thoại bí mật trong bếp, tôi – Hoàng Minh – bắt đầu sống một cuộc đời hai mặt. Bên ngoài, tôi vẫn là em trai, vẫn là nhân viên dưới quyền của Thành Trung. Bên trong, tôi là kẻ đồng lõa với Thanh Hà, bị trói buộc bởi một sợi dây căng thẳng của dục vọng và cấm kỵ.

Sự dằn vặt vẫn còn đó, nhưng nó đã không còn là sự hối hận tột cùng nữa. Thay vào đó, nó biến thành một nhu cầu bào chữa cho hành động của mình. Để giảm nhẹ tội lỗi, tôi cần chứng minh rằng, việc tôi và Thanh Hà gần gũi không phải là sự phản bội vô cớ, mà là sự lấp đầy một khoảng trống đang tồn tại.

Và thế là, tôi bắt đầu quan sát cuộc hôn nhân của anh trai.

Công việc của tôi khiến tôi thường xuyên phải đến nhà Trung, đôi khi là làm việc trực tiếp với anh ấy, đôi khi là giao nhận hồ sơ. Mỗi lần đến, tôi đều cố gắng tìm kiếm bằng chứng cho sự lạnh nhạt giữa họ.

Tôi không cần phải tìm kiếm quá lâu.

Trung là một người đàn ông của công việc, của trách nhiệm xã hội. Anh ấy chu đáo, nhưng sự chu đáo của anh ấy luôn mang tính hình thức và sắp đặt.

Một buổi tối, tôi đến nhà và thấy Trung đang xem TV ở phòng khách, còn Thanh Hà đang ngồi ở bàn ăn, cắm cúi đọc sách. Cả hai đều ở trong cùng một không gian rộng lớn, nhưng giữa họ là một khoảng cách vô hình lớn hơn cả căn phòng.

Trung mải mê với chiếc điện thoại, thỉnh thoảng cười lớn vì tin tức trên mạng, nhưng anh ấy không hề ngẩng lên nhìn vợ mình.

“Chị Hà, chị đang đọc gì vậy?” Tôi hỏi, giọng tôi cố tình phá vỡ sự im lặng đó.

Thanh Hà ngước lên, ánh mắt cô ấy có chút mệt mỏi vì sự gián đoạn. “À, chị đọc một cuốn tiểu thuyết cũ. Về một người phụ nữ phải lòng người em trai của chồng.”

Cô ấy thốt ra câu đó một cách thản nhiên và liều lĩnh, khiến máu trong người tôi như đông lại. Trung vẫn không hề hay biết, vẫn tập trung vào màn hình. Đó là một tín hiệu bí mật chỉ dành riêng cho tôi: Cô ấy đang xác nhận nỗi cô đơn của mình và đưa ra một gợi ý nguy hiểm về vai trò của tôi.

“Sách hay không ạ?” Tôi hỏi lại, giọng tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh tuyệt đối.

“Không hay lắm. Kết cục không tốt. Người em trai đó quá hèn nhát để hành động,” cô ấy trả lời, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi, đầy ý nghĩa.

Tôi hiểu. Cô ấy đang thử dò giới hạn của tôi, và đồng thời, cho tôi một cái cớ để hành động. Tôi không thể là kẻ hèn nhát đó.

Trong những ngày sau đó, tôi càng thấy rõ hơn sự thiếu vắng kết nối cảm xúc giữa Trung và Hà.

Tình huống 1: Sự Vô Tâm Bị Che Giấu

Vào dịp sinh nhật Trung, Thanh Hà đã bỏ ra cả ngày để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Khi Trung về, anh ấy chỉ liếc nhìn bàn ăn, rồi ngay lập tức lao vào cuộc gọi video quan trọng.

“Anh xin lỗi, Hà. Dự án gặp trục trặc, anh phải giải quyết ngay. Em ăn trước đi nhé,” Trung nói, không hề để ý đến ánh mắt tổn thương và thất vọng của Thanh Hà.

Thanh Hà chỉ khẽ gật đầu, nụ cười của cô ấy gượng gạo và đau đớn.

Tôi ngồi đó, chứng kiến sự hụt hẫng của cô ấy. Tôi nhận ra, Thanh Hà không thiếu vật chất, cô ấy thiếu một người bạn đời biết trân trọng những nỗ lực nhỏ bé của mình.

Tình huống 2: Khoảng Cách Giữa Giường Ngủ

Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Trung với một đối tác.

“...Vâng, tôi ngủ ở phòng làm việc luôn rồi. Dạo này dự án căng thẳng quá, không muốn làm phiền cô ấy. Căn nhà lớn, mỗi người một góc thì cũng tiện…”

Nghe những lời đó, tôi cảm thấy một luồng giận dữ và giải thoát cùng lúc. Anh ấy đã tự tạo ra khoảng trống trong hôn nhân của mình. Vết rạn nứt không phải do tôi tạo ra, mà do sự vô tâm của Trung.

Lý trí tôi thầm thì: Anh ấy không cần cô ấy, anh ấy chỉ cần một người vợ hoàn hảo để trưng bày. Thanh Hà đang cô đơn, và cô ấy xứng đáng được quan tâm.

Cảm giác tội lỗi của tôi giảm đi đáng kể. Tôi không còn là kẻ phản bội đơn thuần nữa, mà là người đáp lại một nhu cầu chính đáng.

Tối hôm sau, Trung phải bay sang Singapore đột xuất trong hai ngày. Anh ấy lại nhờ tôi: “Em qua lấy giúp anh bộ chìa khóa dự phòng. Tiện thể, em qua xem Hà có cần gì không. Anh dặn em rồi đấy, đừng để cô ấy uống rượu.”

Lời dặn dò đó giờ đây nghe thật mỉa mai.

Tôi đến nhà. Thanh Hà đã đứng đợi ở cửa. Vừa thấy tôi, cô ấy không nói gì, chỉ khẽ nháy mắt với tôi, lần này không phải ở bàn ăn, mà là khi Trung đã đi xa.

“Anh Trung đi rồi,” cô nói, giọng cô ấy thanh thoát và nhẹ nhõm một cách bất thường.

“Vâng, anh ấy dặn em qua lấy chìa khóa dự phòng và hỏi chị có cần gì không,” tôi trả lời, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm túc của một người em chồng.

Cô ấy đưa tôi chiếc chìa khóa. Ngón tay cô ấy lướt nhẹ trên lòng bàn tay tôi. Cái chạm ngắn ngủi nhưng căng thẳng đó đã thay thế cho vạn lời nói.

“Cảm ơn em đã lo lắng. Chị muốn em ở lại ăn tối. Chị sẽ làm một món mà chị nghĩ em sẽ thích.”

Tôi biết, bữa tối này không chỉ là bữa tối.

Chúng tôi vào bếp. Khi Thanh Hà chuẩn bị thức ăn, cô ấy quay lưng lại với tôi, giọng cô ấy lại trở nên nghiêm túc một cách nguy hiểm.

“Minh, chị đã nói em hãy dũng cảm. Đêm nay, chị muốn em làm điều gì đó khác biệt.”

“Khác biệt gì, chị Hà?” Tim tôi đập loạn xạ.

“Chị muốn em đừng gọi chị là ‘chị Hà’ nữa,” cô ấy nói, vẫn quay lưng lại. “Trong hai ngày Trung vắng nhà, em hãy gọi tên chị, gọi là Hà.”

Đó là một lời mời gọi thẳng thắn cho sự thân mật cấm đoán, một sự thử nghiệm ranh giới.

“Nhưng… như vậy thì…”

Thanh Hà quay lại, ánh mắt cô ấy mãnh liệt và quyến rũ. “Anh ấy vắng nhà, Minh. Em không phải là em chồng, chị không phải là chị dâu. Chúng ta chỉ là Hà và Minh. Em có dám không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, nơi tôi thấy sự cô đơn và khao khát đang hòa quyện. Việc gọi tên cô ấy không chỉ là thay đổi cách xưng hô, đó là sự chính thức hóa mối quan hệ bí mật, là việc vượt qua thêm một rào cản tâm lý nữa.

“Được thôi, Hà,” tôi nói, giọng tôi khàn đặc.

Và khi cái tên đó được thốt ra, tôi biết, trò chơi nguy hiểm đã bước sang một cấp độ mới. Tôi đã chấp nhận trở thành người đàn ông mà cô ấy khao khát, lấp đầy khoảng trống mà anh trai tôi đã vô tình tạo ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×