chị dâu sỉn vào nhầm phòng tôi

Chương 8: Đêm Tự Do Trong Cấm Kỵ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ khi tôi gọi tên cô ấy – Hà – mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi một cách sâu sắc. Cái tên đó là một chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa cấm kỵ, nơi chúng tôi không còn bị ràng buộc bởi danh xưng gia đình.

Đêm đó, căn nhà lớn của Trung bỗng chốc trở nên rộng lớn nhưng cũng ấm cúng một cách kỳ lạ. Ánh nến được thắp lên ở bàn ăn, nhạc Jazz nhẹ nhàng vang lên, tạo nên một bầu không khí lãng mạn và thân mật mà tôi chưa từng thấy ở nơi này.

“Hà, chị nấu món gì vậy?” Tôi hỏi, giọng tôi khàn đi một chút khi cố gắng gọi tên cô ấy một cách tự nhiên.

“Món Ý mà em thích,” cô ấy cười, nụ cười lần này tươi tắn và giải thoát hơn nhiều so với những nụ cười gượng gạo trước đây. “Hôm nay, chị không phải là bà chủ nhà hoàn hảo của Trung, chị chỉ là Hà.”

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, nhưng khoảng cách dường như đã được xóa nhòa. Chúng tôi nói về những chủ đề mà Trung chưa bao giờ quan tâm: sách vở, âm nhạc, những ước mơ bị bỏ dở. Tôi nhận ra, Hà không chỉ là người phụ nữ đẹp đẽ và trầm mặc, cô ấy còn có một tâm hồn phong phú và khao khát được lắng nghe.

“Trung luôn muốn chị đóng vai một nữ chủ nhân hoàn hảo. Những sở thích này, anh ấy bảo là vô bổ,” Hà nói, giọng cô ấy thoáng buồn. “Anh ấy chỉ cần chị hoàn thành vai diễn.”

Sự đồng cảm của tôi dành cho Hà ngày càng lớn, và điều đó lại trở thành một lời biện hộ cho hành động của tôi. Tôi không phản bội, tôi đang cứu rỗi cô ấy khỏi sự cô đơn.

Sau bữa tối, chúng tôi không ngồi ở phòng khách nơi có ghế sofa an toàn, mà đi thẳng vào phòng làm việc của Trung.

“Trung bảo em lấy tài liệu hộ anh ấy,” Hà nói, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ thử thách. “Chúng ta vào đó đi.”

Phòng làm việc của Trung là một không gian trang trọng, chứa đầy sách, hồ sơ và bằng khen. Nó là thánh địa của anh ấy. Việc chúng tôi ở trong đó, chỉ có hai người, tạo ra một cảm giác cấm kỵ mãnh liệt.

“Em tìm tài liệu nào, Hà?” Tôi hỏi, cố gắng giữ sự tập trung.

“Tài liệu không gấp. Chị muốn xem… em có can đảm ngồi lại đây không,” Hà nói, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế da lớn của Trung. Tư thế đó, trong không gian đó, khiến cô ấy trở nên quyền lực và gợi cảm một cách bất ngờ.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Sự căng thẳng giữa chúng tôi cao hơn bao giờ hết.

“Chúng ta đang chơi với lửa, Hà,” tôi thì thầm.

“Đúng. Và chị luôn tò mò, cảm giác bị thiêu đốt sẽ như thế nào,” cô ấy đáp lại, đôi mắt cô ấy thẳng thắn và liều lĩnh.

Hà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nơi ánh trăng hắt vào, chiếu sáng một phần cơ thể cô.

“Anh Trung đã từng hỏi chị… tại sao chị lại hay nhìn ra ngoài cửa sổ,” Hà nói. “Chị nói là ngắm trăng. Nhưng thực ra, chị đang mong chờ một điều gì đó bất ngờ, một điều gì đó kịch tính xảy ra.”

Rồi cô ấy quay lại, ánh mắt khóa chặt lấy tôi. “Và em đã đến, Minh.”

Tôi không thể kiềm chế được nữa. Tôi đứng dậy, bước nhanh về phía cô ấy.

“Hà,” tôi gọi, giọng tôi gần như van nài.

Tôi không hôn cô ấy. Tôi chỉ ôm cô ấy thật chặt.

Đó là một cái ôm khao khát và tuyệt vọng, không chỉ là của hai người tình cấm đoán, mà còn là của hai kẻ cô đơn đang tìm kiếm hơi ấm.

Hà vùi mặt vào ngực tôi, bàn tay cô ấy siết chặt lấy lưng tôi. Tôi cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô ấy.

“Anh Trung… anh ấy không bao giờ ôm chị như thế này. Anh ấy ôm chị như ôm một hiện vật đắt giá,” Hà thì thầm, giọng cô ấy nghẹn lại vì nước mắt.

Cái ôm kéo dài. Nó là sự thú nhận không lời, là sự trao đổi cảm xúc mãnh liệt nhất.

Rồi, một điều nguy hiểm xảy ra. Bàn tay Hà lướt xuống lưng tôi, rồi dừng lại ở thắt lưng, kéo tôi sát lại cô ấy hơn. Cái chạm này, cái kéo này, đã vượt ra ngoài giới hạn của sự an ủi và đồng cảm. Nó là dục vọng.

Lý trí tôi cảnh báo: Đây là phòng của Trung. Bất cứ lúc nào cũng có thể có người gọi điện, hoặc anh ấy thay đổi kế hoạch.

Tôi đột ngột buông Hà ra, thở dốc.

“Không thể, Hà. Không phải ở đây,” tôi nói, giọng tôi khàn đặc vì sự đấu tranh nội tâm. “Em không thể. Em không muốn thêm tội lỗi nữa.”

Hà nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đau khổ nhưng cũng đầy thấu hiểu.

“Em là người đàn ông dè dặt và tử tế nhất mà chị từng biết, Minh,” cô ấy nói, khẽ chạm ngón tay vào môi tôi. “Và chị yêu điều đó. Chị yêu sự dằn vặt của em.”

Cô ấy không ép buộc. Cô ấy chỉ chấp nhận sự kiềm chế của tôi, và điều đó lại càng làm tôi khao khát cô ấy hơn.

“Em về đi,” Hà nói, giọng cô ấy trở lại vẻ tĩnh lặng và buồn bã quen thuộc. “Đêm nay, như vậy là đủ rồi. Đừng để mọi thứ đi quá xa, nếu không chúng ta sẽ không thể quay lại.”

Tôi biết, cô ấy không chỉ nói về tôi, cô ấy đang nói về chính cô ấy.

Tôi gật đầu, không dám nói thêm lời nào. Tôi bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, ra khỏi căn nhà.

Khi tôi lái xe đi, tôi nhìn lên tầng hai. Ánh đèn trong phòng làm việc của Trung vẫn sáng, nhưng ánh sáng đó không phải là của công việc, mà là của một bí mật cấm đoán vừa được chấp nhận.

Tôi đã không vượt quá giới hạn thể xác trong đêm nay, nhưng tôi đã vượt qua giới hạn cảm xúc. Tôi đã chính thức trở thành người tình tinh thần của vợ anh trai mình.

Và tôi biết, sau đêm nay, sự dè dặt của tôi sẽ không thể giữ được lâu hơn nữa. Hà đã cho tôi nếm trải sự tự do trong cấm kỵ, và tôi sẽ không bao giờ muốn quay trở lại với sự bình thường đầy giả dối.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×