chị gái hàng xóm

Chương 2: Cái nhìn khác lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa, trải một lớp vàng ấm áp khắp căn phòng. Tôi thức giấc muộn hơn thường lệ, có lẽ vì đêm qua trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh chị Mai – nụ cười, giọng nói, ánh mắt của chị khi đứng dưới trăng, tất cả dường như khắc sâu vào tâm trí tôi.

Tôi lắc đầu, bật dậy, tự nhủ rằng mình đang suy nghĩ vớ vẩn. Chị chỉ là chị gái hàng xóm, một người bạn cũ… Nhưng tim tôi lại đập nhanh hơn khi nhớ đến dáng người dịu dàng ấy.

Buổi trưa, trời nắng gắt. Tôi đi ngang qua nhà chị, thấy cổng khép hờ. Trong sân, tiếng nước chảy róc rách từ chiếc vòi, xen lẫn âm thanh chổi quét lá. Tôi khẽ liếc vào – chị đang quét sân, mái tóc buộc gọn cao, vài sợi lòa xòa bết mồ hôi. Trên người chị là chiếc áo phông rộng, quần short ngắn, để lộ đôi chân dài trắng mịn.

Khoảnh khắc ấy, tôi bất giác đứng khựng lại.

Ánh nắng hắt xuống, từng giọt mồ hôi lăn trên cổ chị, trượt xuống xương quai xanh rồi biến mất dưới lớp vải mỏng. Tôi nghe tim mình gõ mạnh trong lồng ngực. Không hiểu sao, cảnh tượng đơn giản ấy lại khiến tôi bối rối đến vậy.

Chị ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tôi. Một thoáng ngạc nhiên, rồi chị bật cười:

“Đạt đó à? Đứng ngoài nhìn gì thế? Vào giúp chị một tay đi.”

Tôi vội vàng bước vào, cố giấu sự lúng túng.

“À… em đi ngang thôi. Thấy chị dọn nên…”

Chị đưa tôi cái chổi, giọng nhẹ nhàng:

“Thế thì phụ chị. Lát chị nấu gì đó ăn trưa.”

Tôi gật đầu, nhận lấy chổi, lòng vẫn chưa kịp bình ổn.

Trong lúc quét lá, tôi cố tập trung nhưng ánh mắt vẫn bị hút về phía chị. Dáng người chị khi cúi xuống, khi ngẩng lên, từng cử động nhỏ cũng khiến không khí xung quanh trở nên khác lạ. Tôi tự trách mình sao cứ nhìn trộm như một đứa trẻ con, nhưng lại không thể rời mắt.

Có lúc chị quay sang, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng nghịch ngợm:

“Sao em cứ nhìn chị mãi vậy? Có gì lạ à?”

Tôi giật mình, mặt nóng bừng, vội lảng đi:

“Đâu có… em nhìn lá rơi thôi mà.”

Chị cười, cái cười nửa như trêu chọc, nửa như ẩn giấu điều gì. Nụ cười ấy làm lòng tôi càng rối loạn.

Sau khi dọn dẹp, chị kéo tôi vào nhà. Căn bếp nhỏ thoang thoảng mùi xào nấu. Chị đứng trước bếp, áo sơ mi mỏng khoác ngoài vai, từng động tác nhẹ nhàng mà cuốn hút lạ kỳ. Tôi ngồi ở bàn, giả vờ nghịch điện thoại nhưng thực ra vẫn lén quan sát.

Mùi thức ăn lan tỏa, hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng từ tóc chị. Có những khoảnh khắc, tôi thấy tim mình như lạc nhịp.

“Đạt, lấy giúp chị chai nước trong tủ lạnh.” – Giọng chị vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Tôi vội đứng dậy, mở tủ. Khi đưa chai nước cho chị, tay tôi vô tình chạm vào tay chị. Một dòng điện nhẹ chạy dọc cơ thể, khiến cả hai thoáng khựng lại. Ánh mắt chị dừng trên tôi trong giây lát, rồi chị khẽ cười, rút tay về:

“Em… vụng về y như ngày xưa.”

Tôi mím môi, tim vẫn đập dồn, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.

Bữa cơm trưa hôm ấy thật khác lạ. Chị gắp thức ăn cho tôi như thuở nhỏ, nhưng bàn tay thon dài ấy giờ lại khiến tôi run lên mỗi khi đưa đũa gần. Có những lúc, ánh mắt chị lướt qua, sâu thẳm và dịu dàng, khiến tôi ngẩn ngơ đến quên cả nhai.

Khi ăn xong, chị thu dọn bát đĩa, còn tôi ngồi dựa ghế. Trời nắng gắt, ánh sáng rọi qua cửa sổ, chiếu lên làn da mịn màng nơi cánh tay chị. Mùi hương của xà phòng rửa bát, hòa với hương da thịt chị, khiến không khí trong căn bếp bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Tôi quay mặt đi, nhưng hình ảnh ấy vẫn bám riết trong đầu.

Buổi chiều, khi tôi chuẩn bị về, chị bất ngờ nói:

“Đạt này… em khác quá. Không còn là cậu nhóc ngày xưa chị hay bế nữa rồi.”

Tôi thoáng giật mình, quay lại nhìn chị. Trong đôi mắt ấy, tôi thấy một tia sáng kỳ lạ – vừa dịu dàng, vừa sâu kín.

“Chị cũng khác nhiều rồi.” – Tôi đáp, giọng thấp hơn thường lệ.

Một khoảng lặng kéo dài. Gió từ ngoài thổi vào, lay động tấm rèm cửa. Chị khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn đơn thuần là vui vẻ – nó ẩn chứa một điều gì khó gọi thành lời.

Tôi rời nhà chị, lòng trĩu nặng. Trên con đường ngõ quen thuộc, tim tôi vẫn đập dồn theo từng bước. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng cái nhìn mình dành cho chị đã thay đổi. Không còn chỉ là “chị gái hàng xóm” thân thuộc, mà là một người phụ nữ khiến tôi khát khao, khiến tôi vừa muốn lại gần, vừa sợ hãi.

Tối hôm ấy, khi nằm trên giường, tôi nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được. Trong đầu tôi, hiện lên đôi mắt long lanh của chị, nụ cười mơ hồ, và cả cái chạm tay thoáng qua nhưng đủ làm toàn thân run rẩy.

Tôi biết, kể từ hôm nay, tôi đã không còn có thể coi chị như trước kia nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×