Chiều cuối tuần, trời đổ mưa rào bất chợt. Mưa đầu mùa ở thành phố không kéo dài, nhưng ào ạt và bất ngờ đến nỗi ai cũng trở tay không kịp. Minh vừa đi làm thêm về thì đã ướt sũng. Vừa lúc ấy, Hạ đứng ở hiên nhà, gọi lớn:
– Minh, chạy sang đây trú mưa đi!
Anh ngẩng lên, thấy chị trong chiếc áo len mỏng màu trắng, mái tóc xõa ngang vai, gương mặt thoáng ửng hồng dưới màn mưa. Tim anh bỗng hụt một nhịp. Không kịp suy nghĩ nhiều, Minh chạy vội sang.
Mưa xối xả phía sau lưng, để lại dấu ướt kéo dài đến tận thềm nhà chị. Minh đứng thở nhẹ, áo sơ mi dính sát vào cơ thể, để lộ rõ đường nét rắn chắc. Hạ thoáng liếc nhìn, rồi vội quay đi, tim bất giác đập nhanh.
– Người ướt hết rồi… Vào trong đi, để chị lấy khăn cho. – Giọng Hạ khẽ run, nhưng cố giữ bình thản.
Trong phòng khách, không gian nhỏ hẹp càng trở nên tĩnh lặng giữa tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài. Hạ đưa cho Minh chiếc khăn bông, rồi quay lưng định đi lấy áo cho anh thay. Nhưng bất chợt, Minh đưa tay giữ nhẹ cổ tay chị.
– Chị… đừng đi.
Giọng nói ấy thấp, khàn, mang theo điều gì đó khiến cả hai cùng ngỡ ngàng. Khoảnh khắc này, như thể chỉ cần một cái gật đầu, mọi ranh giới sẽ lập tức tan biến.
Hạ đứng yên, cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay Minh. Trong đầu cô vang lên tiếng nhắc nhở: Không được… mình là chị… Nhưng trái tim lại phản bội, đập gấp gáp đến mức cô phải cắn môi mới giữ được bình tĩnh.
Minh buông tay, khẽ ho nhẹ để xua đi sự căng thẳng. Anh tự cười, nhận khăn và lau tóc. Nhưng trong lúc lau, vài giọt nước từ tóc nhỏ xuống gáy, khiến áo sơ mi ướt dính thêm. Hạ nhìn thấy, không kìm được, tiến lại gần:
– Để chị giúp…
Cô cầm lấy khăn, động tác chậm rãi, dịu dàng. Mỗi lần khăn lướt qua làn tóc, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn. Minh ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt chị đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt ấy, dịu dàng nhưng ẩn giấu một nỗi xao động khó tả.
Không biết từ lúc nào, nhịp thở hai người đã hòa vào nhau. Khoảng cách mong manh đến mức, chỉ cần một cái nghiêng đầu, môi họ có thể chạm nhau.
Hạ vội lùi lại, giả vờ như vô tình đánh rơi khăn xuống sàn. Nhưng cúi xuống nhặt thì tay cô chạm phải tay Minh. Khoảnh khắc ấy, cả hai giật mình, tim cùng một nhịp bối rối.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngớt. Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt. Minh cố giữ giọng bình tĩnh:
– Chị Hạ… có bao giờ chị nghĩ, chúng ta… không chỉ là hàng xóm?
Hạ sững người. Lời nói ấy quá trực diện, như mũi tên bắn trúng phần sâu nhất trong lòng cô. Cô muốn phủ nhận, muốn cười trừ cho qua, nhưng không hiểu sao cổ họng lại nghẹn lại.
Cô quay đi, tránh ánh mắt Minh, giọng nhỏ như gió thoảng:
– Đừng nói vậy… Ranh giới này… nguy hiểm lắm.
Nguy hiểm – nhưng chính sự nguy hiểm ấy lại khiến tim cô run rẩy, như thể bị cuốn vào dòng xoáy không thể kháng cự.
Đêm hôm đó, khi mưa dứt, Minh ra về. Hạ đứng ở hiên tiễn anh, gió lạnh thổi qua làm tà áo cô khẽ bay. Hai người nhìn nhau thật lâu, không ai nói gì, nhưng trong mắt đã có quá nhiều điều chưa thốt thành lời.
Khoảng cách giữa họ, rõ ràng là đã bị thử thách. Và chỉ cần một cú chạm nữa thôi, tất cả sẽ không còn như trước.