Cuối tuần, khu phố tổ chức một buổi họp mặt nhỏ. Nhà Hạ được chọn làm nơi tập kết đồ ăn trước khi mang ra sân chung. Từ sớm, Minh đã sang phụ. Không gian bếp lại một lần nữa trở thành nơi cả hai kề bên nhau – một sự trùng hợp mà dường như ông trời cố tình sắp đặt.
Mùi thức ăn quyện với mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc Hạ khiến Minh nhiều lần mất tập trung. Anh phụ chị cắt rau, rửa bát, nhưng ánh mắt không ngừng lén nhìn. Mỗi khi Hạ cúi xuống, vài sợi tóc rơi trước trán, che khuất đôi mắt, nhưng lại để lộ làn da trắng mịn bên cổ. Tim Minh thắt lại.
Chị ấy… thật sự quá gần. Quá gần đến mức mình không còn chịu nổi nữa.
Một sự cố nhỏ bất ngờ xảy ra: chiếc nồi canh trên bếp sôi trào. Hạ vội vàng với tay tắt bếp, nhưng do gấp gáp, cô bị trượt chân trên nền gạch hơi ướt. Minh phản xạ nhanh, lao đến ôm lấy chị.
Khoảnh khắc ấy, cơ thể mềm mại của Hạ ngã gọn trong vòng tay rắn chắc của Minh. Họ ngã xuống ghế sofa nhỏ đặt cạnh bếp, khoảng cách giữa hai gương mặt chỉ còn vài centimet.
Tim cả hai cùng dồn dập. Minh cảm nhận rõ hơi thở nóng ấm phả lên môi mình. Ánh mắt chị run rẩy, hoảng hốt nhưng không thoát ra, chỉ nhìn anh, đôi môi hé mở như muốn nói điều gì đó mà lại nghẹn lại.
Minh thì thầm, giọng trầm thấp:
– Em không thể… giả vờ như không có gì nữa.
Hạ nhắm mắt một thoáng, trái tim loạn nhịp. Toàn thân cô run lên không phải vì sợ, mà vì sự thật quá rõ ràng: bao năm nay, cậu bé ngày xưa đã trưởng thành thành một người đàn ông khiến cô không thể kháng cự.
– Minh… – Giọng chị khẽ vang, như một tiếng thở dài, vừa trách móc, vừa buông xuôi.
Khoảnh khắc ấy, Minh cúi xuống gần hơn. Nhưng ngay trước khi môi họ chạm nhau, Hạ vội đẩy anh ra, đứng bật dậy. Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt rối loạn.
– Không được… – Cô lắc đầu, vừa thở gấp vừa quay lưng. – Nếu cứ tiếp tục… chị sợ…
Câu nói bỏ lửng. Nhưng Minh hiểu. Anh siết chặt nắm tay, đứng sau lưng chị, giọng kiềm chế đến nghẹn:
– Em không muốn coi chị là chị nữa…
Không khí đặc quánh, như có ngọn lửa ngầm đang bùng cháy dữ dội nhưng bị kìm hãm trong lồng ngực cả hai. Tiếng cười nói ngoài sân vọng vào, vô tình kéo họ trở về thực tại. Hạ vội chỉnh lại tóc áo, che giấu khuôn mặt đỏ ửng, rồi nhanh chóng ra ngoài với lý do mang đồ ăn.
Minh đứng lại, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể chị. Anh biết, từ giây phút vừa rồi, cả hai không thể quay lại như xưa nữa.
Buổi tối hôm ấy, sau khi buổi họp mặt kết thúc, Minh lặng lẽ quay về. Nhưng trước khi vào nhà, anh nhìn sang phía hiên nhà Hạ. Chị đứng đó, trong ánh đèn vàng, dáng vẻ mảnh mai và đơn độc. Ánh mắt họ lại một lần nữa chạm nhau – lần này không né tránh, không giả vờ.
Không lời nào thốt ra. Nhưng rõ ràng, giữa họ đã có một ngọn lửa ngầm, cháy âm ỉ, chỉ chờ một khoảnh khắc để bùng nổ.