chị gái hàng xóm

Chương 6: Khoảnh khắc không thể quay lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, trời lại đổ mưa. Lần này không ào ạt rồi tạnh nhanh như trước, mà kéo dài lê thê, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mái ngói, tạo nên nhịp điệu đều đặn đến buồn bã.

Minh ngồi trong phòng, cầm quyển sách mà không thể đọc nổi. Tâm trí anh chỉ quanh quẩn hình ảnh ban chiều – khoảnh khắc trong bếp, cái ngã bất ngờ, cái ôm chặt đến nghẹt thở. Những giây phút ấy như một vết lửa chói sáng, thiêu rụi mọi lớp lý trí anh cố xây dựng.

Không thể quay lại nữa… Mình không thể coi chị ấy chỉ là hàng xóm, hay “chị gái” như trước.

Đúng lúc ấy, điện thoại Minh reo. Là tin nhắn từ Hạ:

“Minh ơi… bên chị bị mất điện. Em có thể sang giúp chị kiểm tra cầu dao không?”

Anh đứng bật dậy. Bên ngoài mưa vẫn nặng hạt, gió thổi hun hút, nhưng Minh chẳng kịp mặc áo mưa, vội chạy sang.

Căn nhà tối om, chỉ le lói ánh sáng từ những ngọn nến đặt dọc hành lang. Ánh sáng vàng lay lắt hắt lên gương mặt Hạ, khiến chị trông vừa mong manh vừa bí ẩn.

– Em đến rồi. – Minh nói, hơi thở dồn dập.

Hạ khẽ gật, nụ cười gượng gạo:

– Chị không biết làm sao… nên mới nhắn cho em.

Sau một hồi loay hoay dưới tầng, Minh bật lại được cầu dao. Nhưng trời vẫn mưa to, điện trong nhà chập chờn. Hạ khẽ nói:

– Thôi, chắc tối nay chưa ổn định đâu. Ở lại với chị một lúc nhé…

Căn phòng khách chỉ sáng bởi vài ngọn nến. Tiếng mưa ngoài hiên hòa cùng tiếng gió rít. Không khí tĩnh lặng đến mức từng nhịp thở đều trở nên rõ ràng.

Hạ ngồi trên ghế sofa, khoác tạm chiếc khăn mỏng. Vai trần lấp ló trong ánh sáng lung linh của nến. Minh ngồi đối diện, nhưng ánh mắt cứ bị hút lấy hình ảnh ấy.

Không ai nói thêm điều gì. Chỉ có sự im lặng – một sự im lặng nặng trĩu, nhưng cũng đầy sức hút.

Bất chợt, một tiếng sét đánh gần, ánh chớp lóe sáng làm cả căn phòng sáng rực trong giây lát. Hạ giật mình, theo phản xạ lao về phía Minh.

Khoảnh khắc ấy, cơ thể họ chạm vào nhau. Bàn tay chị siết chặt tay anh, hơi thở gấp gáp, tim đập dồn. Minh vòng tay ôm lấy chị, giữ chặt như sợ mất đi.

Không còn khoảng cách. Không còn ranh giới.

Ánh mắt họ gặp nhau, trong ánh nến chập chờn. Hạ thấy trong mắt Minh không còn là cậu bé ngày xưa, mà là một người đàn ông trưởng thành, khát khao, mạnh mẽ. Minh thì thấy nơi chị không chỉ là “chị hàng xóm”, mà là người phụ nữ khiến tim anh bùng cháy.

– Hạ… – Minh thì thầm, giọng run run. – Em không thể kiềm chế được nữa.

Hạ khẽ run, đôi môi mấp máy, như muốn từ chối nhưng lại bất lực. Cô khẽ nhắm mắt.

Khoảnh khắc đó, nụ hôn đầu tiên tìm đến.

Không cuồng loạn, không vội vàng – mà là sự giải thoát cho tất cả những dồn nén, kìm nén bao lâu nay. Ngọn lửa ngầm trong tim cả hai, cuối cùng cũng bùng cháy thành ngọn lửa thật sự.

Khi buông ra, Hạ gục vào vai Minh, giọng khàn khàn:

– Chúng ta… đã đi quá xa rồi.

Minh ôm chặt lấy chị, trả lời dứt khoát:

– Xa đến đâu cũng được… miễn là có chị.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi xối xả. Nhưng trong căn phòng tối, dưới ánh nến vàng, cả hai đã bước qua một ranh giới – một khoảnh khắc không thể quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×