chị gái hàng xóm

Chương 7: Sau cơn mưa – Dư chấn của tình cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mưa đã dứt. Con phố ngập đầy lá rụng, những vũng nước phản chiếu bầu trời trong trẻo sau bão. Không khí mát lạnh, sạch sẽ, nhưng trong lòng Minh thì lại dậy sóng, ngổn ngang hơn bao giờ hết.

Anh ngồi trên giường, đầu óc tràn ngập hình ảnh đêm qua. Nụ hôn ấy… cái cảm giác run rẩy của chị trong vòng tay anh, cái khẽ nhắm mắt như buông xuôi… Tất cả đều như vết khắc sâu vào tim, không thể xóa nhòa.

Không còn đường quay lại nữa. – Minh tự nhủ. – Dù chị có cố trốn tránh, mình cũng không thể giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Phía bên kia con đường, Hạ ngồi trong bếp, tay cầm tách trà nóng nhưng đã nguội từ lâu. Ánh mắt chị thẫn thờ nhìn ra khoảng sân ướt mưa.

Đêm qua như một cơn mơ. Chỉ cần nhắm mắt lại, chị vẫn còn cảm nhận được hơi ấm nơi bờ môi, sự mạnh mẽ trong vòng tay của Minh. Một nụ hôn thôi, nhưng nó đã đảo lộn tất cả.

Chúng ta đã vượt ranh giới rồi… Mình đã không còn đủ lý trí để coi cậu ấy là cậu em ngày xưa nữa.

Nỗi lo sợ bủa vây. Nếu ai đó phát hiện? Nếu chính bản thân chị không kiểm soát được? Nhưng song song với nỗi sợ, lại có một dòng cảm xúc khác, mạnh mẽ đến đáng sợ: khát khao.

Hạ khẽ cắn môi, ngón tay siết chặt lấy tách trà.

Buổi trưa, Minh sang như thường lệ với lý do mang giúp ít đồ. Không khí giữa hai người lạ lùng khác hẳn. Không còn sự vô tư, không còn những lời nói thoải mái như trước. Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều mang theo ẩn ý.

Hạ tránh ánh mắt Minh. Cô nói nhiều hơn bình thường, như để che giấu sự bối rối. Nhưng càng cố tỏ ra bình thường, càng khiến khoảng cách giữa họ thêm ngột ngạt.

Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng không kiềm chế được nữa, anh bước lại gần, thấp giọng:

– Chị… định coi như đêm qua chưa từng xảy ra sao?

Hạ khựng lại, trái tim thắt chặt. Cô quay sang, ánh mắt dao động dữ dội.

– Minh… chúng ta đã đi quá xa rồi. Chị không muốn… mọi thứ trở nên sai lầm.

Minh tiến thêm một bước, giọng chắc nịch:

– Sai lầm? Nếu yêu chị là sai, thì em tình nguyện sai đến cùng.

Câu nói ấy như một nhát dao cắt đứt lớp phòng ngự mong manh của Hạ. Cô lùi lại, nhưng lưng đã chạm vào vách tường. Minh tiến đến gần hơn, bóng anh phủ lên người chị.

Khoảng cách quá gần khiến Hạ run rẩy. Hơi thở gấp gáp, đôi môi khẽ hé như muốn nói gì đó, nhưng không thành lời.

Một lần nữa, Minh đưa tay chạm vào gương mặt chị. Làn da mịn màng dưới đầu ngón tay khiến anh siết chặt thêm quyết tâm.

– Chị có thể chối bỏ bằng lời nói… nhưng ánh mắt chị không giấu được. – Minh thì thầm. – Em nhìn thấy khát khao trong đó, giống hệt em.

Hạ nhắm mắt, nước mắt bất giác rơi xuống. Không phải vì buồn, mà vì sự thật phơi bày khiến cô không còn chỗ trốn.

– Minh… – Chị run rẩy gọi tên anh. – Đừng làm khó chị…

Nhưng trong sâu thẳm, cô biết chính mình cũng không còn đủ sức để dập tắt ngọn lửa đã bùng lên.

Buổi chiều hôm ấy, khi Minh rời đi, cả hai vẫn chưa có thêm một nụ hôn nào. Nhưng sự im lặng giữa họ còn nặng hơn trăm lời nói.

Minh biết chị đang sợ. Nhưng anh cũng biết, họ đã không thể quay lại như trước nữa.

Còn Hạ, sau khi đóng cửa, đứng tựa lưng vào cánh cửa gỗ, trái tim đập dữ dội, hơi thở vẫn chưa ổn định. Cô thì thầm với chính mình:

Sau cơn mưa này, mọi thứ đã khác rồi. Minh… em đã thật sự bước vào trái tim chị mất rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×