chị gái hàng xóm

Chương 8: Những ánh mắt không lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, Minh và Hạ cố gắng sống như bình thường. Nhưng mọi thứ không còn như trước.

Mỗi khi ánh mắt chạm nhau, trái tim họ lại dấy lên một cơn rung động. Họ tránh nhìn nhau quá lâu, tránh đứng cạnh nhau quá gần… nhưng càng cố che giấu, càng dễ để lộ ra những khoảng khắc lạ thường.

Chiều hôm ấy, nhóm bạn cũ tụ tập ở quán cà phê quen thuộc. Minh ngồi ở góc, Hạ bên cạnh. Ban đầu, cả hai vẫn trò chuyện tự nhiên. Nhưng khi vô tình bàn tay Minh chạm nhẹ vào tay Hạ khi đưa ly nước, ánh mắt hai người thoáng giao nhau.

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng đủ khiến Lan – bạn thân của Hạ – khẽ nhíu mày.

– Này, dạo này hai người… có gì đó lạ lắm nha. – Lan nửa đùa nửa thật, ánh mắt tinh nghịch.

Hạ giật mình, vội vàng rút tay lại, cố mỉm cười:

– Nói gì vậy, Lan? Toàn tưởng tượng thôi.

Minh cũng cười gượng, nhưng tai anh đỏ ửng. Cái phản ứng vụng về ấy càng khiến Lan nghi ngờ.

Một lần khác, trong buổi dọn dẹp nhà cửa, Minh đang khiêng hộ chiếc tủ nặng. Hạ vội chạy tới giúp, nhưng chiếc ghế trượt khiến chị lảo đảo. Minh lập tức ôm chặt lấy, giữ cho chị không ngã.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn một nhịp thở. Hơi ấm, mùi hương quen thuộc… khiến cả hai khựng lại, đôi mắt vô thức chạm nhau.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Người hàng xóm sang mượn đồ. Khi cánh cửa mở, hình ảnh Minh vẫn còn vòng tay giữ Hạ lọt thẳng vào mắt người ngoài.

– Ủa… hai đứa… – người hàng xóm thoáng ngạc nhiên.

Hạ đỏ bừng, lập tức né tránh, lúng túng giải thích. Minh thì chỉ im lặng, cúi mặt, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn chị.

Sau khi hàng xóm rời đi, cả hai đứng lặng hồi lâu. Không ai nói gì, nhưng đều hiểu: càng ngày, việc che giấu càng trở nên khó khăn.

Đêm hôm đó, Hạ trằn trọc mãi không ngủ được. Chị nhớ lại ánh mắt Minh nhìn mình khi người khác bắt gặp cảnh ôm nhau. Không phải ánh mắt sợ hãi, mà là ánh mắt khẳng định, như muốn nói: Dù ai có thấy, anh cũng không hối hận.

Hạ đưa tay chạm nhẹ lên môi, khẽ thở dài.

Chúng ta… thật sự còn che giấu được bao lâu nữa?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×