chỉ huy nghiện em đến phát điên

Chương 3: Ẩn nấp trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, trời âm u, mây đen kéo thấp như muốn nuốt trọn dãy núi phía xa. Gió từ biên giới thổi về mang theo cái lạnh buốt tận xương.

Minh Hạ mặc áo khoác quân dụng dày cộp, túi y tế đeo chéo trước ngực. Bên ngoài doanh trại, Trần Duy Lâm đã chờ sẵn. Anh mặc quân phục dã chiến, súng đeo ngang hông, gương mặt lạnh lùng như khắc ra từ đá.

“Đi sát tôi, đừng tách đoàn.” Anh dặn, giọng trầm nhưng dứt khoát.

Một nhóm bốn người bắt đầu rời căn cứ, men theo lối mòn trơn trượt. Mưa đêm qua khiến bùn đất nhão ra, mỗi bước đi đều nghe tiếng sụt sịt dưới chân. Minh Hạ bám chặt quai balo của người đi trước, cố giữ nhịp thở.

Khoảng hơn một giờ, họ tiến gần khu vực giáp ranh. Rừng cây rậm rạp, ánh sáng lọt xuống loang lổ. Tiếng côn trùng xen lẫn tiếng gió rít qua tán lá, nghe rờn rợn.

Bất chợt, một tiếng “tách” vang lên dưới chân một binh sĩ. Anh ta đứng khựng lại, mặt tái mét.

“Đừng nhúc nhích!” Duy Lâm ra hiệu, tiến đến kiểm tra. Ánh mắt anh lạnh băng. “Mìn áp lực. Nếu rút chân ra, nó nổ.”

Không khí lập tức đông cứng. Minh Hạ cảm giác máu mình đông lại. Cô quỳ xuống, mở túi y tế, tay run nhưng cố giữ bình tĩnh.

“Cô lùi lại.” Anh ra lệnh. Nhưng cô lắc đầu. “Tôi có thể hỗ trợ.”

Anh liếc cô một cái, không nói gì thêm. Mồ hôi rịn trên trán dù gió lạnh cắt da. Bằng những động tác thuần thục, anh tháo kíp nổ, rồi ra hiệu cho binh sĩ dịch chân ra. Một tiếng thở phào tập thể vang lên.

Nhưng chưa kịp rời đi xa, từ phía sườn đồi vang lên tiếng súng nổ. Viên đạn sượt qua vai một người trong đội, máu bắn tung tóe.

“Ẩn nấp!” Duy Lâm quát. Anh túm lấy tay Minh Hạ, kéo mạnh cô về phía một khe đá hẹp.

Không gian bên trong chỉ vừa đủ hai người áp sát. Lưng cô dính vào vách đá lạnh ngắt, ngực anh áp vào người cô, hơi thở gấp gáp. Tiếng súng bên ngoài vẫn vang, đạn cắm vào cây nghe “phập” từng nhịp.

Cô cố dịch người, nhưng anh giữ chặt eo cô. “Đứng yên! Cử động sẽ lộ vị trí.”

Khoảng cách quá gần khiến cô nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh, nóng hổi. Mùi mồ hôi trộn mùi thuốc súng phả ra từ hơi thở anh làm đầu óc cô choáng nhẹ.

“Anh… đang đè lên tôi.” Cô khẽ nói, giọng run không rõ vì sợ hay vì cảm giác áp sát này.

“Vậy cô muốn ra ngoài hứng đạn?” Anh đáp, giọng khàn đặc, đôi mắt sáng trong bóng tối.

Một viên đạn bay sượt qua ngay miệng khe, khiến cả hai theo phản xạ rụt sát vào nhau hơn. Ngực anh ép chặt vào ngực cô, hai hơi thở hòa vào một.

“Tập trung, Minh Hạ. Nghe tiếng súng… xác định hướng.” Anh ghé sát tai cô, giọng trầm xuống đến mức như chạm vào da thịt.

Cô nuốt khan. “Từ hướng đông bắc…”

“Giỏi.” Anh khẽ nhếch môi. Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau. Trong bóng tối chật hẹp, ánh nhìn của anh không chỉ mang ý bảo vệ — nó sâu, nóng và có gì đó khiến cô thấy mình như bị trói.

Một tiếng động lớn hơn vang lên, có vẻ nhóm tấn công đang rút lui. Duy Lâm vẫn chưa thả cô ra, dường như cố giữ thêm vài giây. Khi anh lùi lại, khoảng trống bất ngờ khiến cô nhận ra mình vừa nín thở suốt lúc ấy.


Họ tiếp tục hành trình, nhưng lần này, Duy Lâm luôn giữ vị trí sát cô. Mỗi lần bước qua địa hình hiểm trở, anh đặt tay lên hông cô đỡ, lực bàn tay ấm áp khiến cô khó tập trung.

Khi trở về căn cứ, trời đã về chiều. Minh Hạ rửa vết thương cho người bị đạn sượt, bàn tay cô nhanh nhẹn nhưng tâm trí cứ vương khoảnh khắc bị anh ép sát vào khe đá.

Cửa phòng y tế bất ngờ mở ra, Duy Lâm bước vào, ánh mắt vẫn như ngày đầu — lạnh mà sâu.

“Cô hôm nay… làm tốt.” Anh nói, rồi im vài giây. “Nhưng còn chưa đủ nhanh.”

“Anh muốn tôi luyện thêm?” Cô hỏi, cố giữ giọng bình thản.

Anh tiến lại gần, bàn tay chống lên bàn cạnh cô, hơi cúi xuống. “Tôi muốn… cô quen với việc ở sát tôi hơn.”

Cô mở to mắt, tim đập dồn. Anh rời đi trước khi cô kịp đáp, để lại câu nói lửng khiến căn phòng như mất đi không khí.

Minh Hạ biết, sự nguy hiểm ở vùng biên không chỉ đến từ những họng súng — mà còn từ ánh mắt người đàn ông ấy, mỗi lần tiến sát, đều như một phát đạn bắn thẳng vào tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×